Đom
đóm được sinh ra và cư trú ở một góc ao làng đã qua nửa đời rồi. Tối nào Đóm
cũng mang cái đèn nhấp nháy ở đít để đi kiếm ăn. Một hôm Đóm gặp Vờ [1]
, Vờ gọi Đom Đóm lại và hỏi:
-
Đóm ơi, mày mang cái đếch gì ở đít mà trắng phếch ra thế?
Đóm
ôn tồn trả lời:
-
Tớ có cái đèn để đi đêm ấy mà!
-
Đèn là cái quái gì, đeo chi cho nó nặng đít- Vờ cong cớn nói vậy.
Đóm
lại giải thích:
-
Đèn là để soi cho sáng, chỉ dùng khi trời tối thôi bạn ạ!
Ngẩn
tò te ra một hồi, rồi Vờ lạu bạu:
-
Ông này hâm, tự nhiên lại đeo theo cái tổ bố ấy làm gì cho nhọc xác, cứ như mỗ
đây, chẳng cần mang vác cái qué gì mà vẫn sống nhăn răng ra đấy.
Đến
đây thì Đom hiểu, đúng là Vờ nó không biết đèn là cái gì cũng phải. Nó được
sinh ra buổi sáng sớm, chết vào lúc xế chiều thì đâu có dùng đến đèn mà mình cứ
giải thích. Quả là mình cũng “hâm” thật.
Cả Mõ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét