Lê Xuân Hùng
Nhìn em má đỏ,
môi hồng
Mắt xanh, váy ngắn... mà lòng nao
nao!
Con Miu cái
Bống ngày nào
Bây giờ! Thôi biết làm sao bây
giờ.
Đồng quê ngô
vẫn trổ cờ
Lúa cong lưng mẹ mướt bờ mồ hôi.
Bỏ trầu cau
giữ chi vôi
Để cho rau héo, cá ôi chợ chiều
Nhớp nhơ trong
chốn mỹ miều
Trôi sông lời mẹ dặn điều đoan
trang
Rạ rơm, bùn
đất, mùa màng
Còn đâu hương nội gió... làng ngày xưa.
Giở giời muối
hỏng vại dưa
Rời quê sớm nắng chiều mưa bẽ
bàng
Mười hai con
nước nhỡ nhàng
Heo may cau rụng, trầu vàng vườn
ai
Mẹ già tựa cửa
hôm mai
Gió chiều xao xác, bóng ai thẫn
thờ’
“Hoa trôi con
nước lững lờ”
Đục trong có biết bến bờ là đâu
Lẽ đời “bãi bể
nương dâu”
Hương vay sắc mượn che màu bùn
tanh
Sang hèn núp
bóng đỏ xanh
Xế chiều, vãn chợ ...thế tình mỉa
mai
Mình ta vô cớ
thở dài
Bâng khuâng xuân lỡ lạc loài bấy
xuân
Lẳng lơ vấy
nẻo phong trần
Mỗi lần khơi mạch một lần trào
tuôn
Dẫu không
“chớp bể, mưa nguồn”
Vu vơ, nặng một nỗi buồn... vu
vơ...
Trì Quang 20/2/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét