Mấy
cụ hưu có thời gian rảnh rỗi rủ nhau đi du lịch. Họ bàn tính mãi, đi xa thì sợ
sức khỏe không bảo đảm, mà đi gần thì không biết có gì hay không. Đang tranh
cãi để chọn địa điểm đi cho thuận thì lão Ngưu ngồi gật gù mãi hàng ghế cuối bừng
cơn ngủ gật, đứng phắt dậy lên tiếng:
Các
bố, các mẹ cứ bàn xa xôi làm gì cho mệt. Ở quê mình cũng nổi lên ối cái du lịch
sinh thái hay đáo để. Sao ta không “Trâu ta gặm cỏ đồng ta cho nó khỏe”. Nghe
có lý, mọi người đồng thanh nhất trí.
Lão
Mõ ra vẻ đi nhiều, hiểu rộng nên nhanh nhẹn đề xuất:
-
Tôi thấy cánh ta cứ đi khu sinh thái Thác Khỉ ở ngay xã Bản Phú huyện mình cũng
được, nghe đâu nhiều đoàn đến lắm. Từ hôm khai trương đến nay, chưa kịp trương
biển quảng cáo mà khách lớn, khách nhỏ cứ vào ra như mắc cửi. Chắc là đẹp lắm
á!.
Thế
là cuộc bàn luận tìm nơi xả trét chóng vánh được thông qua.
Ngay
hôm sau các cụ thuê hẳn một chuyến xe hơn 50 số ghế, rồng rắn lên đường. Đoạn
đường đến khu sinh thái chỉ 40 cây số, nhưng nhiều cua, xe cứ lượn như rắn bò.
Thành ra chỉ nửa đoạn đường mà mấy cụ đã nôn vọt, ra cả mật xanh lẫn mật vàng.
Túc tắc gần 1 giờ đoàn cũng đến được cổng “Thác Khỉ”. Các cụ dìu nhau xuống xe
mà mặt mũi ai nấy đều xanh như đít nhái. Anh bảo vệ tung tẩy ra đón, chỉ dẫn
cho trưởng đoàn vào lấy vé. Chưa biết xanh đỏ thế nào, nhưng mỗi vé người lớn
đã mất 5 chục “K”, kèm trẻ nhỏ thì thêm 30K nữa. Lão trường đoàn chặc lưỡi:
-
Èo đắt nhỉ, chửa nhìn thấy gì đã mất bố nó nửa ngày lương hưu rồi!.
Thông
cảm với các cụ, anh Bảo vệ ghé tai cụ Tiều nói nhỏ:
-
Các cụ vào xem thôi nhé, chớ có ăn ở đây. Thức ăn của khu sinh thái này “mặn lắm”!
– Hiểu ý anh bảo vệ tốt bụng, cụ Tiều nheo mắt gật gật:
-
Ừa ừa, cảm ơn cậu!.
Trời
nắng như đổ lửa, các cụ lẽo đẽo theo nhau đi ngó nghiêng lũ “Rì sọt” mà chả hiểu
nó là cái nhà gì. Mặt mũi ai nấy đỏ phừng phừng, mồ hôi nhễ nhại. Lão Ất càu
nhàu:
-
Đi mãi chẳng thấy thác, chắc đến được thác thì các cụ thành “Tú Mỡ” hết!.
Nhưng
rồi cũng đến. Mấy lão nheo nheo mắt hỏi:
-
Đã đến thác chưa?
-
Đến rồi đó!
Mọi
người nhìn theo tay lão Ngưu thì thấy một vách đá rêu phong, nước đang ri rỉ chảy
xuống. Một người trong đoàn bạn ra vẻ am hiểu, giải thích:
-
Lẽ ra phải đến vào mùa mưa cơ, bây giờ sang mùa khô rồi, thác chỉ có thế thôi
các cụ ạ.
-
Vậy mà sao nhiều đoàn đến tham quan thế nhỉ? – một người hỏi.
Anh
bạn trẻ đi cạnh giải thích thêm:
-
Vì là điểm mới nên mọi người chưa biết, ai cũng muốn đến một lần cho biết cụ ạ.
Cũng như cái khu sinh thái Quang Quang ấy, lúc đầu chả đông như kiến cỏ, nay vắng
teo như chùa Bà Đanh, cũng chỉ vì đắt khét, nghe đâu đóng cửa rồi.
-
À, à! - Lão Mõ buột miệng – Giống đi xen “Trạng lột” nhỉ. Nhưng ngày xưa Ông Trạng
ông ấy chỉ làm có một lần, thu đủ tiền trả đò rồi nghỉ, chứ mấy anh du lịch mà cũng học kiểu “trạng lột” thì chết non, chết
yểu cũng phải!.
Cả Mõ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét