Đời
người ngắn ngủi làm sao?
Sống
vui, sống khỏe, thanh cao cho đời.
Mỗi
ngày sống, một ngày vui,
Niềm
vui ẩn chưa vô tình,
Trong
công việc nhỏ góp thành niềm tin.
Tâm
hồn trong sáng, chớ nên vì tiền,
Cần
tiền là lẽ đương nhiên,
Cũng
không quá trọng đồng tiền sinh sôi.
Khi
ta sinh ở trên đời,
Chẳng
ai mang đến cho người (Kim-ngân).
Tiền
tài là vật ngoài thân,
Chết
đi cũng chẳng ai cần mang theo.
Rộng
lòng mở chút hầu bao,
Giúp
người cần giúp-vui nào vui hơn.
Hãy
mua một chút an nhàn,
Kiếm
tiền cũng phải biết làm chi đây.
Cầm
tiền chớ để bẩn tay;
Chớ
làm tôi tớ, đọa đầy bản thân.
Nhân
sinh lắm nỗi phong trần,
Quãng
đời còn lại cũng cần đổi thay:
Bỏ
đi quan niệm xưa nay,
Hãy
làm chim én tung bay giữa trời.
Cần
ăn, cần mặc, cần chơi,
Chất
lượng cuộc sống mỗi người nâng cao,
Giữ
cho sức lực dồi dào,
Trần đầy ý nghĩa tuổi cao chí bền.
Của con nhà cửa, bạc
tiền,
Địa
vị quá khứ, vẻ vang qua rồi.
Sức
khỏe đích thực của Người.
Lo
cho con trẻ-một đời mẹ cha.
Ốm
đau chớ nghĩ cậy nhờ,
Cũng
là quy luật liệu lo luân hồi.
Niềm
vui con được nên người,
Chớ
mong báo đáp để rồi khổ đau,
Dù
con có hiếu đến đâu,
Ốm
đau cũng chỉ vài câu đủ rồi.
Phải
chăng mong đợi bạn đời,
Người
ta cũng yếu, đứng ngồi chửa xong.
Còn
ai giúp đỡ mình không,
Chắc
còn một cách cậy trông đồng tiền.
Mất
được là lẽ đương nhiên,
Để
lòng rộng mở chớ quên ân tình.
Cũng
nên biết đủ với mình,
Đam
mê vui sống bình sinh chan hòa.
Thiện
căn bản tính ông cha,
Ghế
cao cũng chẳng hơn là tuổi cao.
Niềm
vui hai chữ thanh tao,
Tận
tâm công việc bóng đào thảnh thơi.
Trải
qua quá nửa đời người,
Giành
cho sự nghiệp, cho đời, cho con.
Quan
trường sóng gió càn khôn,
Tuổi
già giữ lấy tâm hồn sáng trong.
Tư
duy hạnh phúc cầu mong,
Chăm
lo cuộc sống vui cùng cháu con.
Tuổi
giá giải trí nhiều hơn,
Để
tâm trong sáng nỗi buồn xua tan.
Giữ
cho hưng phấn tuần hoàn,
Khoan
dung độ lượng chăm làm điều hay.
Con
người xã hội hôm nay,
Chớ
nên bịt mắt bưng tai một mình.
Chăm
lo cuộc sống an lành,
Tuổi
già nên chút đa tầng, đa nguyên.
Thêm
nhiều bạn để giao duyên,
Cho
nhiều màu săc, tăng thêm tuổi đời.
Biết
làm cuộc sống thêm tươi,
Tuổi
cao mà vẫn rạng ngời sắc xuân,
Nỗi
đau hóa giải xua tan,
Thời
gian là vị thuốc tiên cho mình.
Mỗi
khi đau yếu sự tình,
Lạc
quan giữ trọn tâm linh tinh thần.
Người
già nghĩ chuyện xa gần,
Cuối
đường sự nghiệp, cuối sân cuộc đời.
Vinh
quang cũng đã xa vời,
Khói
bay tan hết một thời vinh hoa,
Tìm
về hoài niệm xưa xa,
Những
câu chuyện cũ ấy là đồng thân.
Nhớ
thời ở tuổi thanh xuân,
Nhớ
về hồi ức như gần hôm qua,
Niềm
vui với những bạn già,
Viết
lên cảm xúc vần thơ tâm hồn.
Mặc
cho sóng gió càn khôn,
Mặc
cho vận cuộc chớ buồn làm chi.
Quả
xanh chẳng ngọt bao giờ,
Chữ sinh, chữ lão đến bờ vinh quang,
Chữ mệnh, chữ tử hợp tan,
Lẽ
đời quy luật vô thường mà thôi.
Nếu
không chống được mệnh trời,
Ra
đi thanh thản về nơi cội nguồn.
Đặt
cho cái dấu thật tròn,
Cuộc
đời chấm hết tâm hồn thành thơi.
Tiến Dũng
(Viết dựa theo nội
dung bài “Hiểu Đời” của Chu Dung Cơ)