BÂY GIỜ HỌ TÀI THẬT
Mấy ngày mưa - rét không gặp nhau, sáng
nay trời hửng ấm nên hai lão Ngưu, Mõ mới có dịp để hàn huyên. Vừa tợp xong ngụm
nước chè, lão Ngưu chém gió:
- Thời hiện đại khoa học nó
phát triển đến thế là cùng. Mấy bữa nay trên đài liên tục quảng cáo là sơn tàu
biển, rồi phân bón miền Nam cũng là thực phẩm tuốt. Đúng là cái gỉ gì gi cũng
chén được thì còn gì mà lo bị đói.
Lão Mõ tròn mắt nghe, xong mới
cự lại:
- Bố chỉ nói phét, những thứ
ấy thì đến mẻ cũng chịu, chứ làm sao mà nuốt được?.
- Ông không tin hả, đây nói
có sách, mách có chứng hẳn hoi nhé - rồi lão Ngưu mở cái điện thoại “cùi bắp”, nhưng cũng có chức năng ghi âm. Tìm một đoạn mới
ghi bật lên. Tiếng phát thanh viên rành rọt, với cả một đoạn quảng cáo về sơn Hải
Phòng, cuối cùng chốt một câu chắc nịch: “...Thực
phẩm này không phải là thuốc, không thể thay thế thuốc chữa bệnh!”. Nghe xong
lão Ngưu hỏi lại:
- Đấy, lão đã tin chửa?.
- Ừ, đúng là tiếng phát
thanh viên của đài VOV thật, họ đang quảng cáo, mà đoạn cuối nói về Sơn Hải
Phòng còn khẳng định như thế thì đích thị nó là thực phẩm thật! - Lão Mõ lầm bẩm.
Lão Ngưu nói thêm:
- Hôm trước tôi còn nghe được
quảng cáo về phân bón miền Nam, đoạn kết cũng nói y chang như vậy.
Cả hai lão nhìn nhau tặc lưỡi,
rồi cùng buột miệng đồng thanh:
- Bây giờ họ tài thật!
C.M