Nhân kỷ niệm 65 năm, ngày truyền thống Lực
lượng vũ trang (LLVT) tỉnh Lào Cai (02/4/1948 -02/4/2013) xin được lược ghi,
dựa theo hồi ký của đồng chí Trần Long –Tức Long Khánh, nguyên bí thư huyện ủy
Bảo Thắng- ủy viên ban thường vụ tỉnh ủy Lào Cai. Phần nói về chiến công đầu
tiên của lực lượng vũ trang Tỉnh trong cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp-cuối
năm 1948.
Nửa
năm sau ngày thành lập LLVT tình Lào Cai - vào khoảnh cuối tháng 11 năm 1948,
đồng chí Hoàn Quy, bí thư Tỉnh ủy Lào Cai triệu tập cuộc họp tại Làng Chưng,
bàn kỹ về chủ trương kế hoạch võ trang
tranh đấu.
Tình
hình lúc ấy rất căng thẳng, ngày nào tên quan một-Bến Đền cũng kéo quân lên Cam Đường lùng bắt thanh niên. Việc tổ chức võ trang
tranh đấu ở chi bộ Cam Đường được bàn và triển
khai rất khẩn trương. Chủ trương là, khi nổ súng võ trang phải đồng thời thực
hiện “vườn không, nhà trống”. Cất dấu lương thực để chuẩn bị cho chiến đấu lâu
dài và cũng phải tính đến việc vừa chiến đấu, vừa sản xuất.
Các
thôn họp rất sôi nổi, nhưng gay go nhất vẫn là súng đạn. Bấy giờ mới có 1 trung
đội của ta vào đến Soi Cờ để chuẩn bị cho quần chúng nổi dậy. Trong tay chúng
tôi cũng chỉ có 1 khẩu Sít-ten và một số súng đạn của đơn vị đồng chí Trần Hợp.
Chi bộ đã tổ chức cho việc tự sản xuất vũ khí rất khẩn trương và quán triệt phương
châm “Cướp súng giặc để đánh giặc”. Cùng lúc đó chúng tôi đã giác ngộ được 22
anh em binh lính địch, người Cam Đường, hẹn khi có nổ súng vũ trang thì cùng
kéo nhau về với phía ta.
![]() |
Đc Trần Long (Người đứng bên trái) |
Sau
một thời gian chuẩn bị, đồng chí Hoàng Quy cùng với chúng tôi đã bàn bạc, quyết
định: Mười giờ đêm ngày 12/12/1948 là giờ quy định nổ súng võ trang tranh đấu. Đúng
9 gờ tối hôm đó, tôi lên nói chuyện với anh chị em, bao căm hờn uất ức bấy lâu
dồn nén lại đã được kết tinh ở từng lời, từng cử chỉ, để rồi cả cuộc mít tinh
cùng thấm nhuần Chỉ thị của đồng chí bí thư tỉnh ủy Hoàng Quy là, “Khi nổ súng
võ trang tranh đấu, chỉ có tiến. Tiến là thắng lợi, lùi là tự sát”. Đó cũng là
giờ phút thiêng liêng và hệ trọng của nhân dân các dân tộc xã Cam
Đường, công khai đấu tranh võ trang với địch ngay trong lòng địch. Ba tổ diệt
Tề, trừ gian xuất phát. Tôi cùng anh em tiến vào nhà Tổng Bao. Thấy anh Việt
Sơn vào, Tổng Bao còn nhỏm dậy hỏi: “Cháu đi đâu đấy?”. Chúng tôi đã nhanh
chóng ập vào bắt trói hắn lại, tôi thay mặt Việt Minh tuyên bố: “Tổng Bao cam
tâm làm tay sai cho giặc, đã giúp giặc Pháp bắt bớ, chém giết, bóc lột đồng
bào, nay xứng đáng phải được trừng trị”. Tổng Bao cúi đầu nhận tội và lắp bắp
xin được tha chết. Cùng lúc ấy tôi gặp và được anh Tô Vũ báo cáo, đã diệt được
tên Bình Thi và tên Sen chỉ điểm của địch. Lúc này tiếng súng ở đồn Bến Đền
cũng đang nổ giòn dã. Nhân dân ở 2 xã Cam
Đường và Gia Phú cùng hò reo “Ta tấn công đồn Bến Đền rồi...!”. Tuy nhiên do ta
chưa có kinh nghiệm công đồn, nên trận đánh đồn Bến Đền đêm ấy chưa thành công
mỹ mãn, chỉ mới giết được 5 tên địch và bắn bị thương 4 tên, chưa hạ được đồn.
Nhưng cũng đã làm cho bọn địch một phen khiếp vía.
Sáng
13/12, đồng chí Tô Vũ vào làng, tổ chức cho nhân dân sơ tán lên núi. Tôi viết
báo cáo gửi đồng chí Hoàng Quy rồi lên Tùng Tung, tìm đơn vị đồng chí Trần Hợp
để phối hợp bố trí lực lượng chặn địch từ thị xã tiến vào khu võ trang. Khi
quay về, chúng tôi gặp toán lính của tên quan một Bến Đền vừa đi vừa bắn súng
thị uy bừa bãi ở Xuân Cánh. Thực ra là chúng bắn súng để tự trấn an, vì chưa
kịp hoàn hồn sau trận bị tập kích đêm trước. Tôi hội ý nhanh với Trần Hợp, nhận
định là chúng đang tìm cách chạy lên thị xã, rồi chúng tôi đã nhanh chóng bố
trí phục kích. Số lượng của quân ta lúc ấy chỉ vỏn vẹn có 9 người, đây lại là
trận phục kích đầu tiên của Khu võ trang tranh đấu.
Địch
tới, đi đầu là một tên khố đỏ cặp nách 2 khầu “góp tám”. Chúng đã phát hiện
được tôi, nhưng chưa có lệnh nổ súng nên tôi chỉ dùng dũng khí trừng trừng nhìn
lại. Hai người lính cảm nhận được có điều nguy hiểm nên họ rảo bước đi nhanh mà
không có ý bắn lại chúng tôi. Tên B-Ru-Chê đi sau một quãng, thấy tôi, y giơ
tiểu liên lên bắn hết nửa băng. Tôi ngả người ra phía sau và rút lựu đạn ném
xuống đường. Trần Hợp nhảy ngay xuống đường cướp khẩu Sít-ten của địch, bắn
liền một băng làm bọn địch chạy tung tóe. Kết quả trận đánh ấy ta đã diệt một
sỹ quan Pháp, thu một khẩu Sít-ten, một cặp tài liệu và giải phóng được 2 người
bị địch bắt, trong đó có một đồng chí liên lạc mang báo cáo của tôi cho đồng
chí Hoàng Quy, vừa bị chúng bắt ở Xuân Cánh.
Ngày
hôm sau, theo nguồn tin của nhân dân thị xã cho biết, mấy tên địch bị phục kích
chạy về thị xã, có đứa chỉ còn độc một quần xi-líp trên người. Hẳn là chúng quá
khiếp đảm. Sau đó mấy hôm, một người lính khố đỏ trong số 2 người đã nhìn thấy
tôi phục kích mà không bắn trở về đầu hàng.
Thắng
lợi nhỏ trên đây như một làn sóng truyền đi khắp các thôn bản. Nhân dân Cam Đường phấn chấn, khắp nơi cùng truyền tin là “Ta vừa
phục kích tên một Bến Đền, giết chết một thằng quan người Pháp”. Sau thắng lợi
ban đầu ấy, ta cũng nhận thấy rõ sự lúng túng, hoảng hốt của địch khi bị phục
kích vũ trang. Đặc biệt là, chúng không thể ngờ rằng chúng ta đã lọt sâu vào
trong lòng chúng. Cuộc nổi dậy võ trang ở Cam Đường, Gia Phú đã như một mũi
dao, xáy thẳng vào tim gan của địch; Cam Đường
đã trở thành khu căn cứ tự do đầu tiên của tỉnh Lào Cai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét