Cả Mõ

camoz77.blogspot.com/

22 tháng 4 2014

GẶP MẶT NHÂN KỶ NIỆM 40 NĂM NGÀY TỐT NGHIỆP CỦA LỚP Y SỸ KHÓA 21-TỈNH LÀO CAI


Lần gặp mặt thứ 2 này là dịp kỷ niệm trò 40 năm, ngày nhận quyết định tốt nghiệp của các cựu y sinh khóa 21 (Lớp y sỹ đa khoa chính quy thứ 3 của tỉnh Lào Cai). Không khí oi nồng của những ngày giữa hè và tiếng ve râm ran trên hàng cây bên hè phố gợi lên trong  mỗi người chúng tôi nỗi nhớ da giết về những kỷ niệm xưa – kỷ niệm về mùa hè cuối cùng của một thời “áo trắng”. Ngày ấy phần lớn trong số những người về đây hôm nay mới ở tuổi 20 - độ tuổi được coi là đẹp nhất của một đời người, tất cả đều vô tư và tràn đầy nhiệt huyết.
Nhà Thờ Đức Mẹ Mâm Côi
Bốn mươi năm qua đi, đó là chặng thời gian vừa đủ để cho mỗi người chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ cống hiến cho đời; cũng là dấu chấm “tròn” cho việc chuyển giao thế hệ. Người cuối cùng trong chúng tôi đã nhận được sổ hưu cách đây mới vài ba tháng.
Buổi gặp mặt này, khách sạn Hoàn Liên vẫn là nơi được lựa chọn để chứng kiến niềm vui hội ngộ. Trong số về gặp mặt hôm nay tuy có vắng đi mấy người vì những lý do riêng, nhưng lại có thêm một số gương mặt mới. Không phải ngẫu nhiên, nơi thành phố biên cương này lại thường được chúng tôi lựa chọn làm nơi gặp mặt, vì chính nơi đây đã để lại trong chúng tôi nhiều kỷ niệm khó quên của những năm đèn sách; một thời gian nan, vấ vả nhưng rất đỗi thiêng liêng – mỗi cuộc hội ngộ tại đây đã được coi như một chuyến hành hương trở về nguồn cội. Bởi từ đây, chúng tôi đã bước vào đời như những cánh chim, đem sức trẻ góp phần vào sự nghiệp xây dựng quê hương, đất nước. Quá trình cống hiến và thành công trong cuộc sống tuy có khác nhau; trong đó đã có người anh dũng hy sinh hoặc để lại một phần máu xương cho sự nghiệp bảo vệ chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc,  có người được nhà nước phong tặng danh hiệu thầy thuốc ưu tú. Song, điều đáng trân trọng và tự hào nhất, đó là hơn 60 anh chị em của khóa y 21 này – nay trở về với đời thường, hầu như đều hoàn thành nhiệm vụ vẻ vang, không một ai mắc phải sai  lầm trên bước đường rèn luyện, phấn đấu và cống hiến. 
Mỗi lần gặp mặt là một dịp để cho chúng tôi được biết thêm thông tin về nhau, được thỏa lòng mong nhớ và sẻ chia niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống; động viên nhau “sống vui, sống khỏe”, giữ vững phẩm cách, luôn là tấm gương trong cho con cháu noi theo.
Tuy nhiên, mỗi lần gặp nhau như thế nay, trong cái vui sum họp chúng tôi lại chạnh lòng tưởng nhớ đến những người bạn đồng môn không bao giờ còn trở về họp mặt, vì đã sớm ra đi đến cõi vĩnh hằng.
Số hội viên của lớp hiện chỉ còn lại gần 50 người, nhưng do đặc thù của quá trình công tác, chúng tôi đã tản đi, sống rải rác ở trên khắp mọi miền đất nước. Việc thông tin cho nhau, thăm viếng nhau những khi vui, khi buồn còn khá nhiều hạn chế. Nhưng dẫu sao, với tình cảm thiêng liêng của những người bạn đồng môn, phần lớn chúng tôi vẫn tìm cách gắn kết với nhau thông qua tổ chức Hội. 
Mục đích của gặp nhau là dịp để hàn huyên tâm sự, ôn cố tri tân, tay bắt mặt mừng mà không quên nhắc nhau giữ tròn đạo nghĩa. Mặc dù cho đến nay, ở đâu đó còn có người vì mê mải làm ăn, mê mải với những lo toan cho cuộc sống riêng tư mà chưa quan tâm tìm về ký ức, tìm về với những tháng năm hàn vi, nhưng tràn đầy kỷ niệm không thể nào quên. Điều ấy cũng cần được cảm thông, mà xét kỹ thì đáng thương hơn là đáng giận.  
Trong giờ phút thăng hoa này, mọi người ở đây như quên đi hiện tại để trở về với ký ức tuổi hoa. Nhiều anh, chị đã cất cao lời ca tiếng hát, bằng giai điệu của một thời, cùng lắng nghe nhau tâm tình về những kỷ niệm xưa. Phải chăng, tuổi càng cao người ta càng trân trọng hơn về quá khứ, tình bạn càng trở nên thắm thiết hơn nhiều:

Thác Bạc
Năm tháng cứ đầy lên. 
Tình bạn cũng đầy lên những kỷ niệm thân yêu... 
 ...Đứng xa ra mà nhìn nhau thôi  nhé 
Để không còn quá lộ rõ nếp nhăn 
Ánh nhìn ấy như  hãy còn rất trẻ 
Chưa hề in dấu ấn của  nhọc nhằn

Cầm tay bạn xin vội  đừng lo lắng 
Nếu chẳng còn mềm được như xưa 
Mà vẫn đọng  một nỗi niềm đằm thắm 

Của vết chai xưa còn vương mực khó mờ.

          Những phút giây xúc động, bỡ ngỡ ban đầu thoáng hiện, bởi những đổi thay do dấu ấn của thời gian. Rồi tất cả lại vỡ òa trong niềm vui sum họp, vô tư kể cho nhau nghe những gì đã trải qua, truyền cho nhau thông tin về những người bạn chưa có dịp về với ngày vui họp mặt hôm nay. Bữa liên hoan đầu tiên, trong hương vị đặc trưng của ly rượu “Sán nùng” còn vương mùi lúa mới, càng làm cho mọi người phấn chấn nhớ về các địa danh Vĩ Kim, Lùng Thàng, Pặc Tà... Cùng với những tháng ngày gian nan, nhưng sôi động và chất đầy mơ ước.
Hàm rồng
          Tạm biệt Thành phố, tạm biệt với cái nắng hè oi ả, chúng tôi vượt đường đèo để lên với Sa Pa. Bầu không khí mát dịu dưới chân thác Bạc, nay đã không còn tĩnh lặng như xưa mà khá ồn ào vì sự phát triển của một khu du lịch mới. Tuy vậy, nơi đây cũng vẫn còn vương vấn những nét hoang sơ. Trong tiếng ào ào của thác reo ta có thể cảm được ở đâu đây còn vọng lại tiếng thơ tình của  Anh Thơ - nữ sĩ:

          “Anh ơi lên với em anh nhé!
          Thác Bạc ngày đên dội sáng bản Mèo.
          Cầu Mây vắt suối chiều sương phủ nhẹ
          Nắng trốn rồi núi tựa trong veo..."
         
          Sa Pa nay đã đẹp lên nhiều lắm, các nhà hàng, biệt thự san sát, kề nhau nhưng không trên một bình độ như nhiều đô thị khác. Kiến trúc nơi đây được xây cất trên toàn bộ địa hình nguyên sơ, thiên hình vạn trạng của đồi núi tự nhiên, có khá nhiều công trình được kiến  trúc theo modem kiểu Pháp. Đến với Sapa, người ta như quên đi mọi cảm giác ưu phiền, những lo toan bộn bề, những bụi bặm phố phường... chỉ còn mây, trời, cảnh sắc lãng mạn, hùng vĩ của nơi "nóc nhà Đông Dương"... Con người ở đây sống với mây, hoà trong mây và đặc biệt, những cư dân là người đồng bào dân tộc thiếu số vẫn giữ được nét chân chất, nhiệt tình và thân thiện. Nơi đây còn có thứ tài nguyên vô giá là khí hậu trong lành, mát mẻ ngay trong những ngày oi nực của mùa hè. Vì vậy mà Sa Pa luôn được các du khách phương Tây chọn làm điểm đến.
 Đến Sa Pa là tìm đến với những đặc sản như cơm lam cùng các loại trái cây miền ôn đới, những trang sức mang đậm nét hoa văn thổ cẩm và những thang thuốc bổ, với nhiều dược liệu quý ...đó là những món quà cho du khách thỏa sức lựa chọn để làm quà.
           Trung tâm thị trấn là nhà thờ đức mẹ Mâm Côi do người Pháp xây cất từ những năm đầu thế kỷ Hai Mươi. Nhà thờ được coi như một trong những biểu tượng đặc sắc của khu du lịch này. Nếu có dịp thưởng thức du ngoạn Hàm Rồng thì cảnh sắc nơi đây sẽ còn nhiều hấp dẫn.
          Hai ngày họp mặt trôi đi thật nhanh chóng. Đúng hẹn, hai chiếc xe du lịch lại đưa đoàn chúng tôi xuôi trở về với khách sạn Hoàn Liên. Ở đây không khí chia tay đã diễn ra đầy xúc động. Đúng như một ai đó đã viết rằng:
Còn gặp nhau thì hãy cứ say
Say tình say nghĩa bấy lau nay
Say thơ say nhạc say bè bạn
Quên cả không gian lẫn tháng ngày.

Vẫn biết rằng cuộc vui nào cũng đến hồi vãn hội, nhưng trong mỗi chúng tôi vẫn lưu luyến như chưa muốn chia ly. Cùng với những cái bắt tay, lời chào, lời chúc là nỗi bồi hồi cho những lời hò hẹn lần sau...


                                                                                          Cả Mõ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét