Phải trưng sáng kiến, chẳng đùa được đâu
Thế là thiên hạ đua nhau
Nặn ra “sáng kiến” để cầu được khen
Mỗi ngành mỗi kiểu đua chen
Mới thay, cũ đổi đảo điên tùng
phèo
Trên hô, dưới phải tuân theo
Triển khai “sáng kiến” cấm kêu,
cấm bàn
Làm không được cũng phải làm,
Vẫn là chiếu lệ: Lệnh quan dân
tòng!
*
Đổi thay nhân sự lòng vòng
Ấy là “luân chuyển”, chuyện không
phải bàn!
Từ ngày “sáng kiến” được ban
Cửa quan càng thấy rộn ràng lắm
thay
Người đi kẻ ở ai hay?
Tiền tươi, quà biếu càng đầy túi
tham.
*
Học hành giữa buổi gian nan
Cũng vì sáng kiến phất tràn cung
mây
Trẻ thành “chuột bạch” cả bầy
Phụ huynh nhớn nhác, cô - thầy
ngẩn ngơ…
*
Chuyện nhà chuyện đất bây giờ
Nhiều quy định mới lơ mơ khó
lường
Muốn sang đất, phải có đường
([1])
Mặc cho dân khó chẳng thương,
chẳng chờ.
*
Mong sao cho đến bao giờ
Trên thôi sáng kiến dân nhờ được
chăng?
Cả Mõ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét