Chuyện ngụ ngôn để mọi người cùng ngẫm
Ở
vùng đất nọ có một ông chăn cừu, ông ta nuôi được con chó săn rất khôn và
dũng cảm. Hằng ngày con chó giúp ông cần mẫn chăn dắt, bảo vệ đàn cừu khá an
toàn. Vì vậy ông chẳng mấy khi phải để mắt đến công việc chính là quản lý và
bảo vệ đàn cừu.
Một
hôm ông chăn cừu khoe với bạn:
-
Nhờ có con chó săn trung thành, cần mẫn này mà công việc chăn cừu của tôi thật suôn
sẻ và nhàn hạ. Ngày nào cũng vậy, chỉ cần thả đàn cừu khỏi chuồng là con chó
săn tài hoa, trung thành này lại tự giác dẫn đàn cừu ra bãi cỏ. Con chó còn tích
cực tuần tra, bảo vệ không để con cừu nào đi quá xa vào bìa rừng - nơi có đàn
sói nguy hiểm. Trường hợp đàn sói dám bén mảng đến gần là nó lập tức đánh đuổi,
vì vậy chưa bao giờ để mất một con cừu nào.
![]() |
Ảnh minh họa |
Buổi
chiều con chó săn lại sủa lên một hồi ra hiệu "thu quân", lùa đàn cừu
về trại an toàn.
Chứng
kiến bữa ăn của con chó săn rất đạm bạc, ông bạn của người chăn cừu liền góp ý:
-
Con chó của anh quả là được việc lại rất trung thành, dũng cảm. Nhưng tôi thấy
anh đãi ngộ với nó như thế là không tương xứng, có lẽ anh nên tăng khẩu phần ăn
cho nó mới phải!.
Ông
chủ đàn cừu vội xua tay:
-
Anh yên tâm, con chó này của tôi dễ tính và rất trung thành. Nó chỉ biết
tận tâm phục vụ và hài lòng với những gì đã có, chưa bao giờ dám đòi hỏi quyền
lợi.
Người
bạn vẫn tỏ vẻ băn khoăn:
-
Biết vậy, nhưng dù sao cũng nên có thái độ xử sự công bằng mới phải. Nó có
công thì ắt phải được hưởng thụ tương xứng chứ. Có như vậy mới bảo
đảm sức khỏe cho nó phục vụ lâu dài.
Ông
chăn cừu nể bạn nên chỉ ừ hữ cho qua, rồi cũng quên luôn.
Bẵng
đi ít lâu, một hôm ông chăn cừu phàn nàn rằng, không hiểu sao hồi này thỉnh
thoảng đàn cừu lại mất đi một con. Nhưng rồi ông ta tự lí giải, có lẽ đàn sói
quá đông, đàn cừu cũng nhiều lên nên việc quản lý và bảo vệ có khó khăn hơn.
Nhưng
người bạn của ông chăn cừu lại có quan điểm khác. Ông ta cho rằng, có thể vì sự
đãi ngộ quá hẹp hòi, không tương xứng với công lao cho nên con chó săn đã tỏ ra
tiêu cực, không còn mẫn cán được như xưa.
Tình
trạng mất cừu ngày càng xảy ra thường xuyên hơn, ông bạn của người chăn cừu tỏ
ý nghi ngại, ông ta đề nghị người chăn cừu cần xem lại sự trung thành của con
chó. Người chăn cừu vẫn một mực khẳng định, con chó của mình không thể nào lại có
thể tha hóa được.
Đến
một ngày, cả ông chăn cừu và ông bạn đều được chứng kiến con chó lùa đàn cừu về,
trên khóe miệng của nó còn dính đầy vết máu. Đàn cừu thì khuyết hẳn mất mấy
con. Ông chăn cừu lắc đầu:
-
Khổ, chắc đàn sói quá đông đây, con chó một mình không thể bảo vệ toàn vẹn
được đàn cừu. Đấy, máu me còn dính cả trên miệng nó thế kia, chắc anh chàng đã
chiến đấu với đàn sói dữ dũng cảm lắm!.
Biết
nói gì thì cũng không thể lung lay được niềm tin của người chăn cừu, ông bạn
mới khéo léo đề nghị:
-
Ta nên theo dõi, tìm hiểu nguyên nhân mất an toàn cho đàn cừu rồi có biện pháp
hỗ trợ cho con chó, chứ để đàn sói lộng hành như thế thì không ổn!.
Thấy
lời đề nghị của bạn có lý. Một hôm, cả hai người cùng bí mật theo đàn cừu ra
bãi chăn thả. Họ thấy, con chó săn vẫn mẫn cán lùa đàn cừu ra bãi, đợi đàn cừu
ổn định gặm cỏ nó mới tìm đến một tảng đá vuông vức, ngồi chễm chệ lên đó mà
canh chừng. Lát sau, nó lim dim đôi mắt tỏ vẻ mãn nguyện rồi đánh luôn một giấc
ngon lành.
Từ
bìa rừng, đàn sói bắt đầu xuất hiện, chúng không tỏ vẻ lén lút mà công khai tiến
thẳng đến đàn cừu, chọn một con cừu tơ quật ngã, rồi nhanh chóng xẻ thịt. Sự việc
diễn ra khá ồn ã. Tiếng kêu la của đàn cừu đã đánh động giấc ngủ của con chó
săn, nó nhỏm dậy quan sát. Nhưng lạ thay, nó chỉ bình thản chứng kiến mà không hề
có động thái phản kháng.
Sau
khi làm thịt con cừu xấu số, đàn sói cử hai đại diện lễ mễ khiêng một tảng thịt
đùi ngon nhất đưa lên chỗ con chó săn. Sau đó chúng mang số thịt còn lại mất
hút vào bìa rừng. Lúc này con chó của người chăn cừu mới vươn vai, thong thả
thưởng thức món quà vừa mới được hối lộ.
Chứng
kiến cảnh ấy, ông chủ của con chó và đàn cừu thực sự thấy bàng hoàng, không thể
ngờ đó lại là sự thật. Ông ta giận dữ rít lên:
-
Đồ phản bội!
Rồi
không kìm nổi cơn phẫn nộ, ông ta đã giương cây súng hai nòng nhắm thẳng vào
con chó bóp cò. Một tiếng "đoành" khô khốc phát ra, con chó săn chỉ
kịp ự lên một tiếng rồi gục xuống ngay trên tảng đá.
Sau
lần ấy, ông chăn cừu cũng thấy cảm thấy ân hận, vì đã đối xử với con chó của
mình quá bất công, đó mới là nguyên nhân làm cho nó sinh lòng phản trắc.
Dù
sao chuyện cũng đã rồi, ông ta đành tìm mua một con chó săn khác về nuôi, hy
vọng sẽ sửa chữa lỗi lầm. Con chó mới mua có vẻ ngoài khá đẹp, ông ta đã nuôi nó
với một chế độ đãi ngộ rất chu đáo. Nó được bố trí nơi ở khang trang, được ăn
uống tử tế với các món cao lương, mĩ vị, thậm chí ngang với khẩu phần của ông
chủ. Được tắm rửa hằng ngày với các loại dầu thơm, mùa rét thì có ổ ấm, mùa nóng
có quạt điện.
Con
chó săn lớn lên nhanh và ngày càng mượt mà, đẹp mã. Đến tuổi trưởng thành, ông chăn
cừu mới quyết định giao nhiệm vụ cho nó trông coi đàn cừu như anh bạn tiền
nhiệm.
Nhưng
thật buồn, con chó săn này chẳng biết làm gì. Nó chỉ lẵng nhẵng theo chân ông chủ
cùng đàn cừu ra bãi với dáng vẻ lơ ngơ. Đáng buồn hơn, khi vừa nghe thấy tiếng
sói tru trong bìa rừng là nó đã quắp đuôi chạy thẳng, bỏ luôn cả ông chủ với
đàn cừu. Nếu không có sự ra tay của ông chủ thì không biết sự thể sẽ bi đát đến
nhường nào.
Thì
ra "Luật nhân quả" chỉ đơn giản là như vậy, đáng tiếc thay cho sai
lầm của ông chủ nọ!.
Cả Mõ
(Lượm lặt vỉa hè)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét