Anh chàng nọ vốn tính
nho nhã, một hôm đến chơi nhà bố vợ. Nhân có mấy ông khách nên anh được bố mời
ngồi cùng mâm để tiếp khách. Lúc đầu anh chàng cũng ý tứ lắm. Nhưng ngặt nỗi, vớ
phải mấy ông khách cũng thuộc hạng “Chân dày” trong "làng" uống rượu, nên họ cứ tìm cớ
chúc tụng theo kiểu “trăm phần trăm” liên tục. Thậm chí mỗi lần dốc cạn chén, một trong mấy khách bợm còn xoi mói kiểm tra xem đã uống hết chưa.
Chàng rể vì nể bề trên, phần vì muốn thể hiện sức
trẻ nên có đôi lần còn ra tay đỡ cho bố vợ nữa. Uống được một hồi, xem ra đã ngấm
men nên phần ý tứ của chàng rể cũng giảm dần.
Nhận thấy điều đó,
khi mấy ông khách lại kiếm cớ để “trăm phần trăm”, ông bố vợ liền gàn khách:
- Các bác thông cảm cho, sức rượu của cháu
nó cũng có hạn...
Nhưng không đợi bố vợ nói hết, chàng rể đã
xua tay, trợn mắt mà rằng:
- Bố yên...yên tri..í. Đứng về mặt rượu
mà nói nhá, con chấp, bố đứa nào làm được thằng nay say!.
Suy cho cùng, âu cũng là chuyện “Tiên trách kỷ, hậu
trách nhân”!.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét