Là hậu duệ
đời thứ tám làm nghề thầy thuốc ở làng, vì thế mà Lão luôn tự hào khoe là chữa
được nhiều loại bệnh nan y – nhất là ở cái làng Võ Trung này lại thuộc “vùng
sâu”, nên người dân đến với Lão để đỡ phải đi xa chữa bệnh.
![]() |
Ảnh (Internet) minh họa |
Thỏa thuận phân tuyến như thế nghe ra
cũng ổn.
Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó,
từ ngày được giao trách nhiệm chữa bệnh cho dân trong làng, lão bắt đầu nghĩ ra
cách để tăng thu nhập. Lão quên luôn lời dặn dò của tổ phụ nhà Lão là: “Lương y phải như từ mẫu”. Rồi cũng nhờ sự
độc quyền nên người bệnh ngày một đông, thu nhập cũng vì thế tăng lên vùn vụt.
Lão thuê thêm mấy thằng tiểu đồng, vừa dạy chúng học nghề, vừa để chúng giúp Lão
làm những việc công sai, cần vụ - hay nói cách khác là chăm sóc bệnh nhân. Dụng
cụ khám bệnh cũng được Lão hiện đại hóa, mua thêm các phương tiện chẩn đoán
“phi lâm sàng” như máy siêu âm nhiều chiều, điện tim, máy chụp chiếu điện
quang, máy xét nghiệm, nội soi…Và, đương nhiên là Lão tuyển thêm các nhân viên
chuyên môn để phụ trách các thiết bị hiện đại ấy.
Phương tiện hiện đại tất cần người sử
dụng cũng hiện đại. Điều này thì không dễ, vì lấy đâu ra nhiều nhân viên có
kinh nghiệm. Bởi thế mà từ ngày có các phương tiện này, không ít người chỉ đến
khám kiểm tra nhưng cũng được phát hiện ra bệnh, phải lập tức vào nhập viện!.
Lão khoe, đây là các trang thiết bị
hiện đại, có khả năng phát hiện sớm cả một số bệnh nan y. Từ ngày có máy móc hiện
đại, Lão dần xa lánh việc trực tiếp xem mạch cho người bệnh, thỉnh thoảng có gặp
phải người bệnh quen thân, buộc phải thể hiện sự nhiệt tình thăm khám thì Lão mới
sờ qua cái mạch. Nhưng lạ là Lão bắt mạch cả bên ngoài tay áo. Có người bảo, Lão
làm thế cho gọi là có sự nhiệt tình thăm khám, nhưng cũng có người lại bảo,
chắc là trình độ của Lão đã đến mức siêu phàm nên chỉ cần sờ ngoài áo cũng chẩn
được bệnh. Lý thuyết về khám bệnh mà ngày trước Lão vẫn hay nhắc với học trò:
“Vọng, văn, vấn, thiết” thì bây giờ không thấy Lão nhắc nữa.
Đúng là “Mèo già thì hóa cáo”, từ ngày
có cái “vé” độc quyền, lão biến căn nhà lụp xụp của gia đình thành cả một bệnh xá.
Cũng vì được độc quyền nên có người đến khám, một là Lão cho thu dung vào nội
trú, hai là không cho chuyển lên tuyến trên. Bởi vậy ngày nào bệnh xá của Lão
cũng đông như kiến cỏ, thường xuyên là hai đến ba người bệnh phải nằm chung một
giường. Hôm họp hội đồng xã, Lão trịnh trọng báo cáo thành tích chăm sóc sức
khỏe, với công suất sử dụng giường bệnh luôn đạt tới hai trăm đến ba trăm phần
trăm. Hội đồng Hương lý phấn khởi vỗ tay bôm bốp, vì cho rằng như thế là Lão
rất tích cực chữa bệnh cho nhân dân.
Để biết ơn hội đồng Hương lý đã ủng
hộ, Lão dành riêng cho các chức sắc của làng một số phòng VIP để các ngài có
vào viện cũng không thấy được nỗi khổ nằm ghép của dân đen. Ngoài ra, Lão cũng
nhanh nhạy chỉ đạo làm thêm ra một số phòng VIP nữa, phục vụ cho các phú nông,
địa chủ khi phải đến điều trị thì cứ việc bỏ thêm tiền thuê mà nằm cho thoải mái.
Lão chỉ đạo bọn đàn em, cấm đứa nào được tùy tiện giới thiệu bệnh nhân lên
tuyến trên, như thế là làm giảm nguồn thu nhập. Mới rồi, vì có nhiều người bệnh
phàn nàn là phải nằm điều trị quá lâu, bệnh tình không đỡ mà không được chuyển
viện. Thằng nhỏ học việc mới phản ảnh lên Lão, Lão trừng mắt:
- Mày ngu nó vừa thôi, cho chuyển hết cả bệnh nhân đi thì chúng mày lấy
máu khỉ mà hốc à!?
Thằng nhỏ gãi tai phân trần:
- Thưa, dưng mà bệnh xá mình đông quá, lại có những bệnh nhân đã điều
trị đến mấy chục ngày rồi mà bệnh không đỡ…
- Đồ ngu!- Lão cắt lời làm mặt nó xanh lè – Mày có biết các cụ xưa đã
dạy không: “thuốc là phải ba thang”, chứ mới nằm viện mấy hôm đã đòi khỏi thì
khỏi làm sao?.
Đến đây thì thằng nhỏ cũng cự lại:
- Biết vậy, nhưng có người đã dùng đến 4, 5 thang rồi mà có khỏi đâu!.
Với lại họ kêu, nằm chen chúc đến mấy người một giường thì có khỏe rồi cũng
thành ốm. Vậy mà tiền giường thì vẫn thu
chẳng thiếu một xu.
Lão dịu giọng một chút, nhưng vẫn chém tay giải thích:
- Mày ngu lắm con ạ, người ta bảo “thuốc ba thang” là cho một liệu
trình chẩn đoán. Hết ba thang rồi mà không đúng bệnh thì chưa khỏi, mà chưa
khỏi thì chẩn lại, chuyển hướng điều trị sang phác đồ khác nghe chửa!. Mày chỉ
toàn lo bò trắng răng thôi. Còn giường hử, không nằm được thì ngồi chứ có
đứa nào phải đứng đâu mà kêu. Ốm thì phải vào viện, mà ở viện thì sướng làm sao
được, muốn sướng thì đi thuê khách sạn mà nằm!.
Thằng nhỏ lại đành gãi tai, nó lúng búng “Dạ, vâng ạ!” rồi khúm núm đi lũi
ra khỏi cửa phòng.
Phiếm luận của CM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét