Ô hô, ô hô!
...Em Điếu ơi! Kể từ khi
đôi ta "hương lửa" nấu nung,
Tơ duyên say đắm,
tưởng có lúc lăn đùng vào giữa bếp tro.
Quá
say em, anh kheo khẳng cái cặp dò…
Heo
may chớm thổi đã ho từng tràng.
Nhớ
chăng em, lần đôi ta dấm dúi ở cạnh kho hàng
Mải say hương khói mà xuýt nữa
để tàn tía, tàn vàng nó bốc lên cao.
Lại
có hôm tập trận ở bên miệng chiến hào
Vì quăng “đầu mẩu” nên thần hỏa nó mới ào
ào thiêu rụi cả đồi xanh.
Em Điếu ơi! Kể từ khi đôi
ta duyên kết yến – oanh
Ngày dăm bữa anh phải ngồi “canh” toa lét.
Dù chẳng phải Tào hỏi
thăm hay bệnh tình gì đặc biệt,
Chỉ bởi nội quy không được
hút thuốc ở trong phòng.
Và mỗi khi đến những nơi hội
họp - người đông,
Muốn có tí cùng em cũng không thể ngoài nơi ấy.
Ngẫm lại cuộc tình đôi ta,
ngọt ngào đâu chẳng thấy,
Mà chỉ toàn nỗi bật hạnh
triền miên.
Buồn cho cuộc tình nghiêng ngả, đảo điên…
Dìm hạnh phúc nơi “không
tiền, khoáng hậu”.
*
* *
![]() |
Thuốc lào chồng hút, vợ say, Chó con ngửi khói (cũng) nga quay ra nhà. |
Cho nên:
Kể từ hôm nay anh quyết đưa em ra chôn chặt nơi xó hè,
Tám giờ vàn ngọc ta chẳng kè kè hút-hít tào lao.
Xin tấu cùng ông Tơ-bà Nguyệt ở tận chốn xanh cao:
Mối tình cùng Điếu, thôi, vái chào vĩnh biệt!.
Cả Ngố
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét