Thời
Phong Kiến, Mõ được coi là một chức việc thấp nhất trong làng. Bởi vậy, mỗi khi
có đình đám, việc làng thì Mõ phải đi rao, mời dân làng. Đến ngày làng vào việc
thì phải ra đình sớn để trải chiếu, sắp cỗ… phục vụ các "cụ". Vậy mà bổng lộc
và chỗ ngồi thì được phân thứ hạng thấp nhất. Điều ấy làm cho Mõ cũng cảm thấy bực
mình. Đó chính là lý do để họ nhà Mõ nghĩ ra nhiều mánh khoé "mơi lộc", thậm chí là chọc tức cả "các cụ" chức sắc trong làng.
Chuyện kể rằng, một hôm làng có việc, trong lúc thái thịt sắp cỗ, giữa buổi đang đói bụng, mùi thơm của thịt chín lại quyến rũ khó mà cưỡng lại. Kiếm cớ để chén trước, cứ miếng
nào ngon mõ ta lại cố tình hẩy rơi xuống đất, rồi nhặt lên thổi đánh phù và cho vào
miệng. Để ý thấy vậy, ông Lý bực lắm, ông liền quát:
- Nhà Mõ
kia, sao thái thịt mà mày cứ ăn thế thì còn gì là cỗ của các cụ!.
Mõ vội
khúm núm thưa:
- Dạ, đâu có,
con chỉ ăn miếng rơi xuống đất thôi ạ!.
- Tao thấy
mày cứ ăn nhem nhẻm chứ đất với cát cái gì! - ông Lý lại quát.
Mõ vội bỏ
dao xuống, trợn mắt lên thề rằng:
- Thật ạ! Con xin thề với cụ Lý: Tổ sư đứa nào ăn miếng
trên thớt!
Biết bị
chửi vỗ vào mặt, nhưng ông Lý cũng khó mà bắt bẻ.
C.M
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét