(Xin cáo lỗi cùng nguyên tác)
------------------
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh4FGx4iuqWPRn17sTdPDP443wISpVmS-IRDEgP4pepatImXUbZOS2By76Q3j-JCDAPVqyEtLHJvAgnYDt_oEwp2OQUCGbamEHVVk7uJWZqddexoI2lZyx7BqbENKilsb2Raif9a0eEAKY/s320/article.jpg)
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEixcFcZNtw97d-Qb96qTd4o1MMSIMVv-12zMaIvM6__pDos80srEd84pwUH_XkPa-478UJ2QMZklUmjErGnYkuAnxHyWG4Yt0fBjDljjcFWC_zxfc6gGngVus0IjE9TToS7B_uFrk-HRA0/s320/3103_2_LUTL.jpg)
Thôi thì việc trước đó ta hãy tạm không bàn, nay lấy chuyện con
COVID-COVI đang khuynh đảo toàn thế giới, gõ cửa đến tận từng nhà. Biết bao
nhiêu thầy thuốc, tình nguyện viên lại tiếp tục xông vào chốn “lam chướng” hiểm
nguy để chống chọi với tử thần.
Huống chi ta và các người cùng đang gặp phải mùa dịch hoành hành của
Sars COVI 2, nhìn rõ sự nguy hại nghênh ngang đã trải khắp ba Miền. Đem thần
chết rắc gieo từ đô thành đến vùng sâu thôn bản. Mỗi ngày qua là số ca dương
tính lại tăng lên, có khác nào luỡi hái
tử thần cứ lắm le cứa cổ chẳng từ bỏ một ai.
Các lãnh đạo Trung ương tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như
cắt, nước mắt lưng tròng, chỉ một dạ một lòng cho an toàn cuộc sống và sức khỏe
nhân dân. Hàng trăm ngàn chiến sĩ bộ đội, công an tình nguyện nhường nơi ăn
chốn nghỉ, sống cuộc sống lán trại, dầm nắng dãi mưa nơi rừng sâu muỗi vắt để
các ngươi có nơi cách ly và điều trị được an toàn.
Còn biết bao doanh nghiệp “mạnh thường quân”, bao tấm lòng yêu thương
nghĩa cử của người dân đã góp của, góp công cùng Nhà nước quyết tâm ngăn đại
dịch.
Các ngươi phần lớn được tạo điều kiện ra nước ngoài để học tập, làm ăn,
có cuộc sống đàng hoàng hơn bao người khác. Nay không may vì tránh đại dịch mà
phải quay về, được Tổ quốc, đồng bào cùng dang tay đón nhận. Không có chỗ ở thì
được nhường chỗ ở; đồ sinh hoạt, ăn uống thì được cung phụng đến tận nơi, được
trang bị tiện nghi cho cuộc sống không khác người thường. Việc cách ly tạm thời
cũng là để bảo đảm an toàn sức sức khỏe cho chính các ngươi và phòng lây lan
dịch bệnh ra cộng đồng xã hội. Ấy là việc nên làm và phải làm không cách nào
khác được.
Vậy mà, trong các người không ít kẻ được nghỉ ngơi, được ngồi chơi xem
ti vi, lướt web… Nhìn lãnh đạo với đồng bào chật vật mà chẳng biết lo, còn
ngoác mồm chửi bới lại tổ tông nguồn cội; còn đòi hỏi tiện nghi hơn mà không
biết thẹn. Làm doanh nhân mà không biết lo đóng góp cho ngân sách quốc gia, chỉ
ham chơi bời rềnh rang, sa đọa rồi tha dịch về nhà. Có kẻ tính đường sản nghiệp
mà quên trách nhiệm với Tổ quốc, với đồng bào. Không ít kẻ còn cố tình khai man,
dấu dịch; trốn khỏi chốn cách ly, gieo rắc mầm bệnh hiểm nguy ra ngoài xã hội.
Khi dịch ở xa, mối nguy chưa lớn thì vẫn phải đề phòng, nhưng không vì
thế mà trỗi lên lòng cá nhân vị kỷ; bịt mắt, bưng tai không chịu nghe chỉ đạo, chỉ
nhăm nhăm tranh cướp, vơ vét hàng tích trữ. Hùa theo hiệu ứng “đám đông” làm
hỗn loạn thị trường.
Nếu tình trạng giặc COVIT-COVI tràn lan, mất kiểm soát như Trung Quốc,
Mỹ và các nước Châu Âu, thì lúc ấy an toàn sức khỏe của cả ta và các ngươi đều
không còn gì bảo đảm. Chẳng những ta cũng bất lực, bị dịch bệnh bao vây mà tính
mạng của các người, người thân của các ngươi cũng khó bề thoát chết. Lúc bấy
giờ dẫu các ngươi có vàng trăm, bạc tỉ, muốn vui chơi đua đòi, muốn tiện nghi sang
trọng phỏng còn có được chăng?
Nay ta bảo các ngươi nên lấy việc lợi ích của toàn dân làm trọng; phải
coi ích kỷ, vị mình là mối hại làm nguy; lấy điều ngu muội, lợi ích cá nhân mà
làm sợ!
Nếu những điều ấy không chịu làm thì rồi đây khi dẹp tan dịch bệnh. Các
ngươi sẽ để thẹn đến muôn đời. Há còn mặt mũi nào mà đứng trong cõi trời che
đất chở này nữa.
Cho nên bài hịch này là để các ngươi sáng mắt ra, tự kiềm chế lòng
tham, tính ích kỷ nhỏ nhen, để tiếp tục cùng toàn Đảng, toàn dân chống dịch!.
C.M
(Dựa theo văn Hịch của QCTC
Trần Quốc Tuấn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét