Mạnh Nguyên
Cả Mõ
Ghi chép, công bố tác phẩm của bản thân và bè bạn.
Cả Mõ
26 tháng 1 2024
TẢN MẠN ĐÔI ĐIỀU VỀ TẾT CỔ TRUYỀN NGUYÊN ĐÁN CỦA VIỆT NAM
CHIM MỒI
Hôm nay không
phải lão Ngưu sang nhà lão Mõ như mọi khi, mà lão Mõ lại đến với lão Ngưu. Ngồi
vắt vẻo trên cái chõng tre dưới gốc cây vải đầu hè, đón ngọn gió nồm nam mát dịu
và nhâm nhi chén trà nóng, nheo con mắt ngắm cậu chim ngói đang rỉa cánh trong
lồng, lão Mõ buột miệng:
- Cái giống
chim thế mà tệ, đã bị bắt nhốt vào lồng rồi mà mỗi lần được chủ đưa ra bãi làm
mồi bẫy đồng loại, nó vẫn nghển cổ, xòe cánh dụ gọi, làm cho nhiều đồng loại
khác sa lưới.
Lão Ngưu tán
thưởng:
- Ừ, có lẽ cái
lũ này thân to mà cái đầu nhỏ tí, ít não nên mới thế, nhưng nhờ vậy mà mình mới
tóm được lũ chim khác. Chứ nó mà khôn thì nghề bẫy chim của mình có mà thất
nghiệp.
Chợt như nảy
ra điều gì, lão Mõ cười khẩy:
- Đâu có phải
loài chim đầu nhỏ, óc bé mới thế, người cũng đầy bọn “làm mồi”, dẫn dụ đồng loại
lao vào những cuộc đỏ đen đến phá sản. Chỉ có khác là lũ chim thì chúng chỉ vô
tình bị con người lợi dụng. Chứ con người thì mang tiếng khôn ngoan nhất hành
tinh, nhưng chỉ vì hám lợi mà họ bất chấp lừa lọc, dẫn dụ đồng loại đến khuynh
gia, bại sản.
Thấy lão Ngưu ngơ
ngác vẻ chưa hiểu, lão Mõ giải thích:
- Ông thấy bọn
bán hàng đa cấp không, cứ thằng trước bị lừa thì lại cố tìm cách gỡ bằng cách
“hót” thật khéo để dẫn dụ thằng sau lao vào. Kết cục là một lũ lừa nhau, mà cái
lợi thì chỉ bọn đứng đầu cầm chịch là được hưởng. Tệ hơn nữa là mấy cha, mấy mẹ
“người nổi tiếng”, họ có thiếu thốn gì
đâu, nhưng vẫn tận dụng cái sự “nổi tiếng” của mình để đóng vai quản cáo cho
các nhãn hàng. Mà buồn thay, phần lớn các nhãn hàng do họ quảng cáo đều không
đúng với sự thật; đại đa số quảng cáo về thuốc chữa bệnh, thực phẩm chức năng…
chủ yếu là thổi phổng sự thật, thậm chí lừa đảo, đối trá để móc tiền người bệnh - trong đó có không ít người là đối
tượng nghèo khó bần cùng.
Gần đây trên mạng
xã hội còn tỉ tỉ cái gọi là hỗ trợ làm kinh tế, dạy cách làm giàu như bán số lô
đề, cho vay tài chính ưu đãi hay tổ chức mạng “ma trận làm giàu”…Những tuyên
truyền viên, cộn tác viên của các tổ chức này có trình độ “hót” đến siêu đẳng.
Biến cái vô lý thành có lý nên không ít khổ chủ đành phải “ngậm bồ hòn làm ngọt”.
Lũ “chim mồi” này mới thực sự là táng tận
lương tâm!.
Đã hiểu ra
thâm ý của lão Mõ, lão Ngưu bực bõ tán thưởng:
- Ừ phải, hóa
ra con người được tiếng là thông minh - biểu tượng của chữ “nhân”, nhưng đâu đó
vẫn có kẻ hám lợi mà tiếp tay, lừa đảo đến mức phi nhân tính!.
* Ảnh minh họa từ mạng Internet.
C.M
14 tháng 8 2022
Phiếm luận:
LÃO MÕ ĐÃ ĐƯỢC RA KHỎI HÀNG YÊU QUÁI
![]() |
Ảnh minh họa từ Internet |
Bởi vậy, người
nghiêm túc thì bảo Lão là kiên cường, là dũng sĩ…còn những người vui tính lại bảo, chắc lão là yêu quái nên Cô-vít nó mới không
làm gì được!. Mà dù họ gắn cho cái danh hiệu gì thì lão cũng thấy vui, vui là
vì không chỉ con cô-vít kiêng nể mà thiên hạ cũng có phần thán phục.
Thế rồi cái
bóng ma Cô-vít cũng lùi dần, mọi người bắt đầu không còn thấy sợ nó như ban đầu
nữa. Ở chỗ đông, người ta cũng lác đác bỏ khẩu trang, hoặc nếu có thì cũng chỉ
mang hình thức. Như kiểu khi đi đường thì đeo mà lúc đến hội họp thì lại tụt nó
xuống cằm cho dễ thở và dễ bề tâm sự. Các loại tiệc tùng, đình đám cũng dần dần
trở nên sôi động. Bao nhiêu đôi trai gái yêu nhau mà phải nín nhịn, chờ cho qua
dịch, nay được dịp cùng nổ ra đám cưới, cứ gọi là, cho “mặn rầy, bõ nhạt ngày
xưa”!. Làng trên xóm dưới lại tưng bừng đám xá; các cuộc giao lưu ăn nhậu cũng
không ngừng được mở rộng. Người ta nghĩ ra đủ lý do để tụ tập, mà khi đã ăn nhậu
thì làm gì còn giữ được “ 2 K” chứ nói gì đến “5K” như trước nữa.
Rồi đến một
ngày nọ, lão Mõ cũng thấy mình có triệu chứng, nhưng Lão không ngờ, vừa tét một
cái nó đã cho lên 2 vạch. Thế mới biết, chủ quan khinh địch là thất bại, nhất
là kẻ địch lại vô hình như chị chàng Cô-vít!.
Biết làm sao,
Lão đành tự động viên mình, thế là ta cũng đã được khai trừ ra khỏi hàng “yêu
quái”!.
C.M
06 tháng 5 2022
Phiếm luận:
ĐỘT PHÁ LÀM KINH TẾ
Từ
ngày về hưu, hai lão Mõ - Ngưu thỉnh thoảng cũng nổi hứng bàn chuyện chính trị,
chuyện kinh tế - xã hội. Hôm nay có
thêm tí tửu nên hai lão bàn luận khá rôm rả. Các lão chê cách làm ăn của dân xóm
Cây Gạo này là kém hiệu quả, rồi nêu lên cả giải pháp căn cơ để khắc phục. Ấy
cũng coi như là trách nhiệm công dân, đáng được biểu dương, khích lệ!.
Nói về về những
thất bại trong sách lược kinh tế, lão Ngưu phán:
-
Cái xóm mình lâu nay chẳng làm được việc gì cho ra hồn. Chăn nuôi thì hết cúm
gia cầm lại lở mồm long móng; rồi tả lợn Châu Phi; rồi trắm, chép, rô phi chết
dịch…Trồng trọt thì cứ mãi cái điệp khúc được mùa mất giá, được giá lại mất mùa;
chán trồng lại chặt, chắt hết lại trồng. Chả biết đến bao giờ mới khá lên được!.
Thấy
ông bạn già ca cẩm, lão Mõ ra chiều am hiểu mới chém gió:
-
Ấy là tại không biết tính toán nó mới thế. Người ta muốn làm ăn hiệu quả thì phải
biết lựa chọn cây trồng, vật nuôi. Chứ cứ nuôi, trồng ào ào theo phong trào thì
làm gì chả thất bại.
-
Vậy cái sách lược “nuôi trồng” của Lão có kinh nghiệm hay thì phổ biến đi cho
bà con nhờ - lão Ngưu dục.
-
Là phải lựa chọn cây trồng “mũi nhọn”, vật nuôi “mũi nhọn” và xây dựng “điểm
sáng” điển hình, nhân ra diện rộng …
Lão
Mõ còn chưa nói xong thì lão Ngưu đã chộp ngay ý tưởng, rồi tuôn ra một tràng giải
pháp khả thi:
-
Hì, hì! Thế thì đây biết rồi. Đúng là phải có mũi nhọn, có điểm sáng mới được
lão nhẩy. Tớ thấy, con mũi nhọn thì cứ nuôi giống chuột chũi là dễ nhất, giống
này chả phải tìm đâu xa, cứ đào cống nước thải của xóm mà bắt, có mà vô thiên lủng;
còn cây mũi nhọn thì trồng măng, muốn nhiều mũi nhọn nữa thì trồng mít, trồng sầu
riêng phải không?. Làm được thế, chắc điểm sáng của xóm ta có mà rực rỡ như cả
một trời sao…!
Lão
Ngưu thường biết cách “nhảy vào mồm” người khác như thế. Và lần này cũng vậy,
lão Mõ chỉ chỉ biết há hốc miệng mà “thán phục” ông bạn già ít học, chả còn biết
tranh cãi thế nào cho rõ nhẽ!.
C.M
13 tháng 3 2022
Phiếm luận:
BÂY GIỜ HỌ TÀI THẬT
Mấy ngày mưa - rét không gặp nhau, sáng
nay trời hửng ấm nên hai lão Ngưu, Mõ mới có dịp để hàn huyên. Vừa tợp xong ngụm
nước chè, lão Ngưu chém gió:
- Thời hiện đại khoa học nó
phát triển đến thế là cùng. Mấy bữa nay trên đài liên tục quảng cáo là sơn tàu
biển, rồi phân bón miền Nam cũng là thực phẩm tuốt. Đúng là cái gỉ gì gi cũng
chén được thì còn gì mà lo bị đói.
Lão Mõ tròn mắt nghe, xong mới
cự lại:
- Bố chỉ nói phét, những thứ
ấy thì đến mẻ cũng chịu, chứ làm sao mà nuốt được?.
- Ông không tin hả, đây nói
có sách, mách có chứng hẳn hoi nhé - rồi lão Ngưu mở cái điện thoại “cùi bắp”, nhưng cũng có chức năng ghi âm. Tìm một đoạn mới
ghi bật lên. Tiếng phát thanh viên rành rọt, với cả một đoạn quảng cáo về sơn Hải
Phòng, cuối cùng chốt một câu chắc nịch: “...Thực
phẩm này không phải là thuốc, không thể thay thế thuốc chữa bệnh!”. Nghe xong
lão Ngưu hỏi lại:
- Đấy, lão đã tin chửa?.
- Ừ, đúng là tiếng phát
thanh viên của đài VOV thật, họ đang quảng cáo, mà đoạn cuối nói về Sơn Hải
Phòng còn khẳng định như thế thì đích thị nó là thực phẩm thật! - Lão Mõ lầm bẩm.
Lão Ngưu nói thêm:
- Hôm trước tôi còn nghe được
quảng cáo về phân bón miền Nam, đoạn kết cũng nói y chang như vậy.
Cả hai lão nhìn nhau tặc lưỡi,
rồi cùng buột miệng đồng thanh:
- Bây giờ họ tài thật!
C.M
20 tháng 2 2022
Phiếm luận:
NHỚ
LỜI PHẬT DẠY
- Này ông bạn, có cách kiếm tiền rồi nhé…
Như bừng tỉnh, lão Mõ vội cắt lời:
- Đang dịch dã thế này mà kiếm tiền cách nào?
- Dễ ợt, chả có ảnh hưởng đến cô vít, cô vi gì, ông có
làm không tôi mách.
Rồi hai lão - một hỏi, một giải thích, dần dà dẫn đến tranh
luận:
- Thì lão nói đi, cách gì?
- Là đầu tư mua cổ phiếu Sờ-kai-uây (Skyway)!
- Lạy bố, lại cái trò lừa đảo “đa cấp” xuyên quốc gia chứ
gì!.
- Sao lại là lừa, đầu tư theo công nghệ “Bốn chấm không”
hẳn hoi đấy, hiện đại lắm. Người ta bảo cứ đầu tư, chỉ một vài năm nữa là một vốn,
bốn lời!.
Đến đây thì lão Mõ đã hiểu, lão dằn từng tiếng:
- Người Việt ta có câu: “Ngày mai ăn phở không mất tiền”. Ấy
là chỉ một ngày thôi đã khó tin rồi, hơi đâu mà đợi đến mấy năm. Đầu tư để
thành triệu phú đô la mà ngon đến thế
thì đâu đến lượt mình; con chuột nó chết vì cạm cũng là bởi ham mồi ngon đấy bố
ạ. Chả biết “bốn chấm không” hay là bỏ ra “bốn” để rồi mất cả vốn lẫn lời.
Nghe đâu cái dự án ấy còn đang năm trên giấy mà đã cãi nhau như mổ bò rồi. Ở Việt Nam mình tìm đâu ra cơ quan đại diện, mà cũng đã có phép tắc gì của Nhà nước cấp đâu. Vậy thì lấy niềm tin mà bảo lãnh hử?.
Thôi
thì bố cứ việc mà đi làm triệu phú, Mõ này nghỉ hưu rồi, xin nhớ lời Phật dạy: “Tri túc
tâm thường lạc”!.
Đến đây thì mặt lão Ngưu mới thộn ra, lão muôn tặc lưỡi một cái mà cái lưỡi cứ cứng đơ như lưỡi hái.
C.M
17 tháng 2 2022
CÀI BÀN PHÍM GÕ TIẾNG VIỆT TRÊN ĐIỆN THOẠI
Khi ta nhận tin nhắn trên điện thoại, thường có một số tin do người gửi không đánh được phông chữ tiếng Việt nên rất khó đọc, chữ nọ xọ chữ kia sinh ra hiểu lầm thật tai hại. Đó là vì một số điện thoại mặc định không có phông tiếng Việt, nên không đánh được dấu (thanh).Vậy muốn cài đặt để gõ được phông chữ tiếng Việt (có dấu) thì phải làm gì. Xin chia sẻ một cách đơn giản nhất, là cài đặt thêm ứng dụng bàn phím Laban key. Cách làm như sau:1. Đầu tiên là vào ứng dụng CH Play, gõ tìm kiếm Laban key tải về và cài đặt.2. Cài đặt xong, mở ứng dụng, nhấn vào dòng chữ “SỬ DỤNG NGAY” ở cuối màn hình.
3. Màn hình chính sẽ chuyển sang “Quản lý bàn phím”, chọn vào mở: Laban key. Và chọn tiếp kích hoạt.
4. Sau cùng, quay trở lại màn hình chính, tìm đến ứng dụng Laban key bật lên, giao diện hiện lên bàn phím mắc định, chọn tiếp vào dòng Laban key, rồi thoát về màn hình chính.
Bây giờ chúng ta đã có thể gõ được phông chữ Việt bình thường.
Chúc mọi người thành công để khỏi bị “Chữ tác thành chữ tộ”!
Tuần tự làm như trong các hình sau:
1
2
3
4
5
6
08 tháng 9 2021
Phiếm luận: CÔNG NGHỆ “TÂN CỔ GIAO DUYÊN”
Nghe đến
chuyện “số hóa” mọi thủ tục hành chính thì ai chẳng mừng. Vì nó đơn giản, đỡ mất
thời gian lại quản lý tốt hồ sơ lưu trữ…
Nhưng với
lão Ngưu thì chưa kịp làm được gì ở cái “số hóa” đã thấy rối rít như canh hẹ. Lão
đi đến đâu cũng thấy mấy anh chị cán bộ dán mắt vào màn hình máy tính, mà cung
cách làm việc vẫn chả khác là bao. Thậm chí có lúc còn lằng nhằng hơn kiểu cũ.
Thấy lão
phàn nàn, thằng cháu ngoại bảo:
- Tại ông
chưa có điện thoại thông minh thì làm sao mà thực hiện “số hóa” được!.
- Thế hả? -
lão sáng mắt - Vậy thì mai ông cũng sắm cái điện thoại thông minh chứ sợ gì!
Hôm sau,
lão mua hẳn cái Iphone mới coóng, nhờ thằng cháu cài cho mấy cái ứng dụng phần
mềm. Nó bảo, ông nghỉ hưu rồi, sức khỏe là quan trọng nhất, cháu cài cho ông mấy
cái phần mềm bảo vệ sức khỏe trước. Xong, nó chỉ cho đây là Bờ-Lu-Dôn để ông
khai báo y tế mỗi khi đi họp này; còn đây là phần mềm Bảo hiểm Y tế để đi
khám bệnh, không phải mang các thứ giấy tờ, sổ khám bệnh như trước nữa…
![]() |
Ảnh: Minh họa từ Internet |
Ngay hôm
sau đi hội nghị các cụ, lão đến chỗ khai báo y tế, bảo:
- Tôi có Bờ-Lu-Dôn
rồi, chỉ quét mã thôi nhỉ?
Chị cán bộ
kiểm tra sức khỏe vui vẻ:
- Vâng cụ
quyét mã QR đi ạ!
Lóng ngóng mãi lão mới dí được màn hình điện thoại vào trước cái mã vạch, mà đợi chả có thấy nó kêu “tít” như làm thử ở nhà!.
Chị cán bộ
y tế ngó vào màn hình:
- Cụ không
có 4G à?
- Sao phải
4G, ở nhà lão vẫn dùng Wifi mà ở đây cũng có sóng Wifi căng đét đây mà?
Chị ta cười,
giải thích:
- Nhưng mà
họ cài mật khẩu rồi, không vào được cụ ạ!
- Vậy thì
chị cho tôi cái mật khẩu đi!
-
Dạ, cháu cũng không biết, chỉ bộ phận quản lý công nghệ thông tin họ mới biết mật
khẩu thôi ạ!.
Dù đã thấy bừng
bực, nhưng lão đành nói:
- Thôi, thì
chị cho tôi khai bằng giấy đi vậy!
Hôm sau đi
khám bệnh, lão lại khấp khởi mừng, chắc là khỏi phải mang sổ khám bệnh, thẻ Bảo
hiểm y tế và chứng minh nhân dân nữa, tiện thật. Nhưng đến phòng khám lão mới
ngã ngửa. Chị y tá bảo, cụ không mang sổ khám bệnh thì tìm đâu ra số hồ sơ, với lại còn có cái mà kẹp đơn thuốc chứ. Sau
khi lật đật quay về lấy được sổ khám bệnh thì lão lại bị bắt lỗi là thiếu
chứng minh thư với thẻ bảo hiển y tế.
Lão nhăn
nhó:
- Sao bảo
bây giờ có phần mềm “số hóa” rồi, chỉ cần mang điện thoại có cài ứng dụng là
khám được?
- Vâng - chị
y tá lại giải thích - đúng là như vậy, nhưng có phải người bệnh nào cũng có 4G đâu, mà ở
đây sóng Wifi vừa yếu, vừa không có mật khẩu nên không vào được mạng.
- Trời! - mặt
lão Ngưu nhăn lại như táo bón - thế là mất bố nó nửa ngày mà không khám được bệnh
Bước ra khỏi phòng khám, lão lầu bầu mà hình
như chỉ để mình nghe được:
- Số với
má cái con khỉ, công nghệ cái kiểu “Tân -cổ giao duyên” thế này thì có mà trở về
thời “không chấm bốn”!.
C.M
20 tháng 6 2021
CHUYỆN TÔI LÀM BÁO
Một kỷ niệm khó quên, xin được kể
lại nhân kỷ niệmngày truyền thống của báo chí cách mạng Việt
Nam
Giữa thập kỷ
70 - vừa tốt nghiệp trung học chuyên nghiệp thì tôi được điều về công tác ở một
huyện vùng thấp của tỉnh miền núi. Với nhiệt huyết tuổi trẻ, chỉ sau một thười gian
đã được bầu giữ chức vụ phó bí thư chi đoàn Hành chính; Ủy viên BCH công đoàn
cơ sở, phụ trách văn-thể và được xếp vào đối tượng phát triển Đảng của chi bộ.
Do có một chút năng khiếu viết-vẽ nên còn được trực tiếp là “Tổng biên tập” tờ
báo tường của Công đoàn. Phương ngôn có câu “Sinh nghề tử nghệ” - tuy không
hoàn toàn đúng với tôi. Nhưng cũng vì tình yêu với nghề báo mà tôi đã gặp những
rắc rối để đời – phải chăng đấy lại là lý do để tôi có quyết tâm trở lại với nghề
báo sau này.
Ngày ấy dù chưa biết gì về báo-chí,
nhưng tôi đã học cách viết tin, viết bài và cách trình bày tờ báo tường do mình
phụ trách theo kiểu “mực hệt” từ mô típ của báo Tiền Phong, Báo Lao Động… Vì
thế nên cũng được các anh, chị và các bạn trong cơ quan trầm trồ tán thưởng.
Điều ấy càng tạo cho tôi cảm hứng, tập tọe viết tin, viết bài gửi cho đài
truyền thanh Huyện. Thỉnh thoảng còn gửi tin và được báo tỉnh, đài tỉnh sử
dụng. Mỗi lần nhận được tờ báo biếu có đăng hoặc được nghe giọng phát thanh
viên đọc tin của mình viết là tôi mừng như mừng mẹ về chợ.
![]() |
Ảnh minh họa (Từ Internet) |
Những năm đó đời sống của cán bộ, công
chức, viên chức còn hoàn toàn phụ thuộc vào chế độ bao cấp. Mọi bảo đảm đều thể hiện qua các tờ tem, phiếu. Đời sống tuy kham khổ, nhưng vì
ai cũng như ai nên mọi người vẫn cảm thấy bình thường. Thậm chí còn có cảm giác
yên tâm, vì đã được nhà nước lo cho tất cả. Nói vậy, nhưng cũng không hẳn ở thời
kỳ này không có vấn đề, mà theo cách gọi ngày nay là tiêu cực. Bởi hàng hóa
thường khan hiếm, cho nên dù có tem phiếu nhưng các đối tượng thụ hưởng vẫn
không ít lần phải nhận hàng phân phối chậm, thậm chí tem phiếu thịt, đường bị
tồn ứ tới hàng quý mà vẫn không có hàng. Cầm chịch cho công việc phân
phối lúc này đều tập trung vào mấy ngành như thương nghiệp, lương thực, thực
phẩm...Vì vậy, đôi khi họ cũng tỏ thái độ quan liêu, cửa quyền gây nên những
bức xúc cho công chúng. Để chống lại hành vi tiêu cực trong một bộ phận cán bộ,
nhân viên nhà nước, Đảng và Chính phủ đã có chủ trương khuyến khích báo chí vào
cuộc, phê phán những hiện tượng thiếu trách nhiệm, thiếu công bằng. Khẩu hiệu “Không sợ ít, chỉ sợ không công bằng; không
sợ thiếu, chỉ sợ lòng dân không yên” được trương lên ở nhiều nơi. Nhưng
không phải ở đâu và lúc nào cũng được người ta thực hiện như khẩu hiệu.
Năm
ấy, suốt từ đầu năm cho đến cuối tháng 6 trên địa bàn huyện không hề có đường
bán phân phối theo tem phiếu. Mãi tới đầu tháng 7, đúng vào dịp nghỉ hè thì cửa
hàng thực phẩm thông báo: “Đã có đường
bán theo chế độ cho cán bộ, CNVC”, nhưng hạn phân phối chỉ thực hiện trong
3 ngày. Quy định như vậy, với điều kiện thông tin như ngày nay đã là khó, vì
việc bán hàng cung cấp chỉ thực hiện ở cửa hàng thương nghiệp trung tâm huyện
lỵ. Trong khi phương tiện thông tin cũng chưa thuận tiện như bây giờ; giao
thông càng khó khăn - chưa kể các thôn bản vùng sâu thì còn có tới 30% trung
tâm xã lên huyện vẫn chỉ là đi bộ. Thông báo bán hàng lại rơi vào dịp nghỉ hè
nên nhiều giáo viên không nắm được thông tin, đành phải bỏ cả nửa năm tem
phiếu. Bức xúc thay cho những người phải chịu thiệt thòi, tôi đã viết một bài
phản ánh, nói lên sự bất công về cung cách phân phối hàng của cửa hàng thương
nghiệp huyện, gửi cho báo Lao Động. Vì nghĩ rằng việc viết báo là bình thường
trong quyền tự do báo chí của công dân, mặt khác những phản ánh của mình cũng
hoàn toàn là sự thật. Ngại ra bưu điện nên tôi gửi luôn bài viết qua hòm thư
công văn của cơ quan. Nhưng không ngờ bài báo không những không được gửi đi mà
bị một vị có chức sắc lấy nộp cho ông quyền chủ tịch huyện, với lý do: “xem cậu
này nó viết cái gì”.
Sau đó, giữa vị cán bộ văn phòng và
ông quyền chủ tịch (với vai vế là bí thư đảng đoàn chính quyền) đã bóc bài báo
ra đọc. Họ thống nhất với nhau rằng, bài báo viết về tiêu cực của địa phương mà
chưa thông qua lãnh đạo đã tự tiện gửi cho báo Trung ương. Như vậy không chỉ là
nói xấu ngành cung cấp mà còn bôi nhọ sự lãnh đạo của địa phương. Rồi cứ thuận
với cái lý “nâng quan điểm” như vậy, hai vị lãnh đạo này mang bài báo ra mổ xẻ,
gạch chân, đánh dấu chấm hỏi (?) bằng bút đỏ ở nhiều đoạn.
Là một cán bộ trẻ vừa mới ra trường,
công tác chưa bao lâu nên tôi vô cùng hoang mang, lo lắng. Sự việc không biết
sẽ bị đẩy lên đến mức nào, nếu không có sự can thiệp kịp thời của Ban chấp hành
công đoàn.
Với tư cách quyền chủ tịch, kiêm bí
thư đảng đoàn chính quyền- ông Nguyễn Công D. đã chỉ thị cho Ban chấp hành công
đoàn đưa tôi ra để kiểm điểm về hành vi thiếu ý thức tổ chức, đưa những thông
tin tiêu cực lên báo mà chưa được phép của lãnh đạo. Ban chấp hành công đoàn cơ
sở được triệu tập - tuy nhiên, thay vì việc kiểm điểm thì đồng chí thư ký công
đoàn sau khi xem nội dung bài viết, đã khẳng định đây là một phản ánh hoàn toàn
đúng sự thật, không có gì là bêu xấu địa phương hay làm ảnh hưởng đến uy tín
lãnh đạo. Rồi tập thể BCH công đoàn cơ sở đã nhất trí chuyển nội dung bài báo
cho phòng thương nghiệp (Cơ quan quản lý
các hoạt động thương mại và các đơn vị cung cấp nhu yếu phẩm của địa phương lúc
bấy giờ).
Điều đáng mừng là, sau khi xem công
văn trao đổi của Công đoàn cơ sở UBND huyện có kèm theo bài báo, ông trưởng
phòng thương nghiệp không những không bao che cho hành vi cửa quyền của cấp
dưới mà còn hoan nghênh bài báo. Đồng thời xác nhận toàn bộ việc làm của cửa
hàng thực phẩm là quan liêu, cửa quyền và yêu cầu phải giải quyết ngay toàn bộ
những tem phiếu tồn đọng, bảo đảm quyền lợi cho cán bộ, công nhân, viên chức.
Thế mới biết, không phải người lãnh
đạo nào cũng có con mắt khách quan và giám nhìn thẳng vào sự thật, biết tôn
trọng quyền tự do công luận như pháp luật đã quy định.
10 tháng 6 2021
VÌ TIỀN?
(Hát xẩm)
Vì tiền có lúc nói điêu
Để cho cửa nát nhà xiêu - Vì tiền!.
Họ hàng kẻ dưới người trên
Lộn tùng phèo bởi tranh tiền choảng nhau.
Anh em đốt trước đốt sau
Bỗng dưng xung đột vì đâu-Vì tiền!
Hai nhà sát vách, kề bên
Hằm hè móc xới, bới lên -Vì tiền!.
Tiếng đồn cha mẹ anh hiền
Tự nhiên cay độc? - Vì tiền mà ra.
Nghệ nhân, nghệ sĩ, danh ca…
Vì tiền bỗng chốc hóa ra “nghệ lừa”
Đóng thuê quảng cáo nói bừa
Vẽ đen ra trắng, nói trưa thành chiều.
Tiền còn bán chức, mua quan
Bất tài bỗng chốc sánh hàng khôi nguyên.
Đồng tiền biến cú thành tiên;
Kẻ tham điên đảo, người hiền u mê.
Ấy là nghiện bạc, say đề
Khuynh gia bại sản ra đê cắm lều.
Vì tiền còn biết bao nhiêu
Oan khiên, cay đắng khôn kêu thấu trời!
Đồng tiền chẳng nói nên lời
Cho nên tiền phải một đời chịu oan!?
06 tháng 6 2021
LẠI BÀN VỀ HỌC THUYẾT “CHÍNH DANH”
Chuyện xưa lại kể rằng, bà Huyện Thanh Quan (Nguyễn Thị Hinh) là một phụ nữ con nhà gia giáo, văn chương nổi danh và cũng đã có nhiều áng văn thơ để đời cho hậu thế. Ở dưới thời phong kiến thì đó thực là chuyện hiếm.
Chồng bà - ông Huyện Thanh Quan (tên thật là Lưu Nghị, làm quan dưới thời vua Minh Mạng) cũng là một ông quan nổi tiếng thanh liêm. Dịp đó ở biên thùy có nạn giặc ngoại bang quấy nhiễu. Lệnh vua ban, quan Huyện phải cầm quân lên biên thùy dẹp giặc.Vì tin vợ là người học cao, hiểu rộng nên ông Huyện đã giao luôn cho vợ giữ việc “nhiếp chính” thay mình.
Quan quân thời Nhà Nguyễn (Ảnh T.L từ Internet)
Một hôm bà Huyện nhận được tờ đơn của một thiếu phụ, xưng là vợ lính. Chị ta trình bày rằng, chồng đi lính đã nhiều năm nay bặt vô âm tín, chẳng biết sống chết ra sao. Phận con gái “hoa nở có thì”, chị ta muốn xin quan được miễn tình thủ tiết để đi lấy chồng khác. Vì cũng là phận nữ nhi, lại không chuyên làm chính trị, nên bà Huyện động lòng trắc ẩn, mà hạ bút phê rằng: “Cho phép đi lấy chồng…”.
Ai ngờ vài năm sau, khi chiến sự vãn hồi, anh lính nọ không chết mà được thoái lính về quê. Về đến nhà anh ta mới ngã ngửa là vợ đã đi lấy chồng khác, mà việc đó lại do chính huyện quan cho phép. Bực tức trước sự bất công của nhà quan, anh lính liền đâm đơn kiện lên quan phủ.
Nhận đơn, quan phủ cho thanh tra và kết quả là đúng như đơn kiện. Vì vậy, ngài đã xuống lệnh cách chức ông huyện Thanh Quan, vì đã giao cho người nhiếp chính không hiểu việc nước mà làm sai!(1).
Ấy là chuyện của thời xưa, nay ngẫm lại thấy cũng không hiếm chuyện đời na ná. Đơn cử như việc làm từ thiện trong thời gian qua, mỗi khi đất nước gặp biến cố thảm họa, mặc dù đã có không biết bao nhiêu cơ quan, đoàn thể được giao làm công việc cứu trợ nhân đạo. Vậy mà vẫn có không ít người dựa vào uy tín cá nhân, cũng đứng ra huy động quyên góp, với danh nghĩa làm từ thiện. Tuy nhiên, do không chuyên nghiệp nên kết quả là có nhiều trường hợp cứu trợ chẳng kịp thời hoặc đưa vật chất cứu trợ đến không đúng địa chỉ, dẫn đến lãng phí và phản cảm. Hậu quả để lại biết bao nhiêu “tiếng bấc, tiếng chì”.
Ngẫm ra, thuyết Chính danh của Khổng Tử dù đã trải qua mấy ngàn năm mà vẫn còn nguyên giá trị. Theo Không Tử, “chính danh” có nghĩa là “danh nào, thì phận ấy”; “danh có chính thì ngôn mới thuận”.
Ở đời có khi cố làm việc tốt, nhưng làm không đúng lúc, đúng nơi; không đúng với phận sự của mình thì lại trở thành kẻ “bao đầu”. Mất công sức mà không đem lại tiếng thơm, thậm chí còn là những thị phi, tai tiếng.
29 tháng 5 2021
Phiếm luận:
ÚM BA LA MAI TA CÙNG PHẤT
Quán mụ Béo ở đầu làng đón
đúng hướng gió nồm nam nên cứ là mát như có quạt máy. Bởi vậy, trưa nào
Lang Rận và kép Tư Nhãi cũng lân la ra hóng gió và nhâm nhi vài chén “cuốc lủi”.
Hôm nay cũng vậy, nhưng vừa tợp
vài ngụm Lang Rận đã phàn nàn:
- Thời buổi dịch dã thế này làm
ăn khó quá!
Tư Nhãi cũng tỏ vẻ chán nản:
- Đúng thế, nhưng nghề làm thuốc
của ông còn lộp độp bữa đực bữa cái, chứ cái nghiệp kép hài của tôi thì đúng là ế xưng ế xỉa.
![]() |
Ảnh: Internet (chỉ có mục đích minh họa) |
- Sao các thầy không tìm
cách mà quảng cáo…
Mụ Béo chưa nói hết thì
Lang Rận đã cắt lời:
- Đang rã họng ra đây, lấy
tiền đâu mà thuê quảng cáo!
Mụ Béo phẩy tay:
- Đúng là lão cả tẩm, phải lấy
mỡ nó mà rán nó chứ!
Cả Lang Rận và kép Tư Nhãi
còn đang thộn mặt ra, chưa hiểu mụ Béo có kế sách gì thì Mụ đã cắt nghĩa rành rọt,
đúng như một nhà kinh doanh thứ thiệt. Mụ bảo:
- Để có kinh phí, các thầy
phải làm việc thiện, làm việc thiện bây giờ là “mốt” đấy. Mà với cái danh thầy
lang và nghệ sĩ thì các thầy có cơ hô hào quyên góp quá đi chứ. Cứ lập trang
Fanpage mà kêu. Thế là một công đôi việc, vừa nhận được tiền của các mạnh thường
quân vào tài khoản, vừa nổi tiếng để quảng cáo cho thương hiệu của mình.
Kép Tư Nhã vẫn tỏ vẻ lăn tăn,
gã rụt rè:
- Nhưng như vậy có “chính
danh” không nhỉ. Làm từ thiện thì đã có các hội, đoàn chuyên nghiệp, mình ngoại
đạo mà đi hô hào thấy nó sao sao ấy.
Lang Rận trừng mắt:
- Ngu!, chính danh với chính
diếc cái gì. Vừa rồi chẳng có ối các ông nọ bà kia đi kêu, nhoảng một cái đã
thu hàng chục tỉ, mà họ có chuyển cho địa chỉ nào đâu, ghim ở tài khoản, mỗi tháng
tính sơ cũng có hàng chục triệu tiền lãi, lại còn nổi tiếng là làm việc thiện.
Thôi bỏ bố nó cái thuyết chính danh đi cho tôi nhờ!. Mai ta lập Fanpage chung,
cùng kêu gọi.
Nhấp thêm ngụm cuốc lủi, Tư
Nhãi gật gù:
- Ừ, thì “Úm ba la, mai ta
cùng phất” nhé!
Rồi hai gã khoác vai nhau cười
ngặt nghẹo, đảo bốn cái chân theo nhịp “vắt sổ”, đứng lên:
- Cảm ơn mụ Béo!.
C.M
27 tháng 4 2021
Phiếm luận
24 tháng 11 2020
Phiếm luận: DU LỊCH KIỂU “TRẠNG LỘT”
Mấy
cụ hưu có thời gian rảnh rỗi rủ nhau đi du lịch. Họ bàn tính mãi, đi xa thì sợ
sức khỏe không bảo đảm, mà đi gần thì không biết có gì hay không. Đang tranh
cãi để chọn địa điểm đi cho thuận thì lão Ngưu ngồi gật gù mãi hàng ghế cuối bừng
cơn ngủ gật, đứng phắt dậy lên tiếng:
Các
bố, các mẹ cứ bàn xa xôi làm gì cho mệt. Ở quê mình cũng nổi lên ối cái du lịch
sinh thái hay đáo để. Sao ta không “Trâu ta gặm cỏ đồng ta cho nó khỏe”. Nghe
có lý, mọi người đồng thanh nhất trí.
Lão
Mõ ra vẻ đi nhiều, hiểu rộng nên nhanh nhẹn đề xuất:
-
Tôi thấy cánh ta cứ đi khu sinh thái Thác Khỉ ở ngay xã Bản Phú huyện mình cũng
được, nghe đâu nhiều đoàn đến lắm. Từ hôm khai trương đến nay, chưa kịp trương
biển quảng cáo mà khách lớn, khách nhỏ cứ vào ra như mắc cửi. Chắc là đẹp lắm
á!.
Thế
là cuộc bàn luận tìm nơi xả trét chóng vánh được thông qua.
Ngay
hôm sau các cụ thuê hẳn một chuyến xe hơn 50 số ghế, rồng rắn lên đường. Đoạn
đường đến khu sinh thái chỉ 40 cây số, nhưng nhiều cua, xe cứ lượn như rắn bò.
Thành ra chỉ nửa đoạn đường mà mấy cụ đã nôn vọt, ra cả mật xanh lẫn mật vàng.
Túc tắc gần 1 giờ đoàn cũng đến được cổng “Thác Khỉ”. Các cụ dìu nhau xuống xe
mà mặt mũi ai nấy đều xanh như đít nhái. Anh bảo vệ tung tẩy ra đón, chỉ dẫn
cho trưởng đoàn vào lấy vé. Chưa biết xanh đỏ thế nào, nhưng mỗi vé người lớn
đã mất 5 chục “K”, kèm trẻ nhỏ thì thêm 30K nữa. Lão trường đoàn chặc lưỡi:
-
Èo đắt nhỉ, chửa nhìn thấy gì đã mất bố nó nửa ngày lương hưu rồi!.
Thông
cảm với các cụ, anh Bảo vệ ghé tai cụ Tiều nói nhỏ:
-
Các cụ vào xem thôi nhé, chớ có ăn ở đây. Thức ăn của khu sinh thái này “mặn lắm”!
– Hiểu ý anh bảo vệ tốt bụng, cụ Tiều nheo mắt gật gật:
-
Ừa ừa, cảm ơn cậu!.
Trời
nắng như đổ lửa, các cụ lẽo đẽo theo nhau đi ngó nghiêng lũ “Rì sọt” mà chả hiểu
nó là cái nhà gì. Mặt mũi ai nấy đỏ phừng phừng, mồ hôi nhễ nhại. Lão Ất càu
nhàu:
-
Đi mãi chẳng thấy thác, chắc đến được thác thì các cụ thành “Tú Mỡ” hết!.
Nhưng
rồi cũng đến. Mấy lão nheo nheo mắt hỏi:
-
Đã đến thác chưa?
-
Đến rồi đó!
Mọi
người nhìn theo tay lão Ngưu thì thấy một vách đá rêu phong, nước đang ri rỉ chảy
xuống. Một người trong đoàn bạn ra vẻ am hiểu, giải thích:
-
Lẽ ra phải đến vào mùa mưa cơ, bây giờ sang mùa khô rồi, thác chỉ có thế thôi
các cụ ạ.
-
Vậy mà sao nhiều đoàn đến tham quan thế nhỉ? – một người hỏi.
Anh
bạn trẻ đi cạnh giải thích thêm:
-
Vì là điểm mới nên mọi người chưa biết, ai cũng muốn đến một lần cho biết cụ ạ.
Cũng như cái khu sinh thái Quang Quang ấy, lúc đầu chả đông như kiến cỏ, nay vắng
teo như chùa Bà Đanh, cũng chỉ vì đắt khét, nghe đâu đóng cửa rồi.
-
À, à! - Lão Mõ buột miệng – Giống đi xen “Trạng lột” nhỉ. Nhưng ngày xưa Ông Trạng
ông ấy chỉ làm có một lần, thu đủ tiền trả đò rồi nghỉ, chứ mấy anh du lịch mà cũng học kiểu “trạng lột” thì chết non, chết
yểu cũng phải!.
Cả Mõ
26 tháng 8 2020
NGƯỜI CÓ MỘ KHI VẪN CÒN ĐANG SỐNG
(Chút kỷ niệm về người thầy thuốc - Thương binh Hồ Sĩ Tuyển)
Hồi ký của: Mạnh Nguyên
Một thời báo chí đã tôn vinh cho anh
là người có “đôi bàn tay vàng”, đó là Hồ Sĩ Tuyển, một thương binh – một cán bộ
Y tế quê gốc Nghệ An. Nhưng anh đã dành trọn cuộc đời cho sự nghiệp chữa bệnh
cứu người ở tỉnh Lào Cai và phục vụ trên chiến trường Nam Bộ.
Tốt nghiệp y sĩ, Hồ Sĩ Tuyển tình nguyện lên công tác ở Lào Cai từ
những năm đầu thập kỷ 60 của thế kỷ trước. Năm 1968, khi chiến trường miền
Theo giai thoại của những người cùng thời thì Hồ Sĩ Tuyển là một cán bộ
chuyên môn ngành y, nhưng lại rất say sưa với nghiệp văn chương. Chuyện kể
rằng, khi vợ anh (Chị Nguyễn Thị Biên) sinh cháu đầu lòng đặt tên Hồ Sĩ Toại.
Vì mới sinh, mẹ thiếu sữa nên cháu bé khóc suốt. Trong khu tập thể gần đó có bác
sĩ Thu Lan - trưởng khoa Nhi, vì viêm họng nên cũng ho khục khặc. Khu sơ tán
của bệnh viện không có điện, chỉ leo lét mấy ngọn đèn dầu, lại luôn phải sẵn
sàng xuống hầm hào khi có còi báo động máy bay địch. Vậy mà Hồ Sĩ Tuyển vẫn vô
tư tức cảnh ra mấy câu thơ, làm mọi người phải bật cười. Anh ứng khẩu đọc:
“Thiếu sữa mẹ
Toại oe oe khóc,
Vắng hơi chồng
Lan khúc khắc ho.
Xóm làng kẻ
bực người lo,
Riêng bố cu Toại vẫn khò khò ngủ say!”.
Trong mấy năm chúng tôi học cùng chị Biên ở khóa Y sĩ 21 đã có chuyện
không vui xảy ra. Tự nhiên mấy ngày liền không thấy chị lên lớp, nghĩ là chị ốm
nên sau giờ học mấy đứa cùng tổ học tập rủ nhau đến hỏi thăm. Bước vào gian
phòng trong ký túc xá le lói ánh đèn dầu, thấy chị ngồi trầm lặng, nhưng rõ
ràng là chị đã khóc đỏ cả hai mắt. Gặng hỏi mãi chị mới nói:
- Chị buồn lắm, nhưng chuyện này chỉ nói để các em biết thôi, cấm được nói
ra ngoài. Là anh Tuyển nhà chị đã hy sinh rồi! - Chị nói trong nấc nghẹn.
- Đã có giấy báo tử chưa mà chị biết? – một người trong chúng tôi hỏi
lại.
Chị xua tay:
- Không, làm gì có báo tử, đêm qua chị nghe cái đài “Gươm thiêng Ái
quốc”, trong mục “Sinh Bắc-Tử
Thì ra là như vậy nên chị mới nhắc chúng tôi phải giữ kín, bởi ngày đó
người ta cấm ngặt việc nghe đài địch.
Sau này, khi đã ra trường một thời gian, mỗi người chúng tôi về một nơi
công tác. Một hôm, trên chuyến tàu từ thị xã Lào Cai về Bảo Thắng tôi đã tình
cờ gặp anh Tuyển - tôi nhận ra anh vì nghe được câu chuyện anh đang kể cho một
ai đó về những ngày bị địch bắt giam ở Sài Gòn, rồi sau chúng chuyển anh ra nhà
lao Côn Đảo. Mãi tới ngày Hiệp định Pa-ri được ký kết, anh mới được trao trả tù
binh ở bờ sông Thạch Hãn.
Chúng tôi nhận nhau là như vậy. Rồi tình hình biên giới có biến, tôi cũng
vào bộ đội. Chiến tranh nổ ra, các nhân viên bệnh viện Lào Cai phải tản đi khắp
nơi, chủ yếu là về Yên Bái. Riêng Hồ Sĩ Tuyển xuống bệnh viện Bảo Yên, khi
chiến sự vãn hồi thì anh được điều về bệnh viện huyện Bảo Thắng. Là người có
chuyên môn vững về ngoại khoa, lại được rèn luyện nhiều năm qua các chiến
trường nên Hồ Sĩ Tuyển luôn là một trong những phẫu thuật viên “cầm dao chính” ở các kíp mổ.
Được là đồng nghiệp với anh, tôi luôn cảm phục lòng yêu nghề và thái độ
làm việc của Hồ Sĩ Tuyển - đó là sự tận tâm, là trách nhiệm của người thầy
thuốc trước bệnh nhân. Hồi ấy phương
tiện khám, chẩn đoán bệnh đâu có được máy móc hiện đại như bây giờ. Thầy thuốc
phải thăm khám bệnh chủ yếu trực tiếp bằng kinh nghiệm lâm sàng. Nhưng với Hồ
Sĩ Tuyển, anh không bao giờ đưa ra quyết định khi chưa chắc chắn về chẩn đoán. Không
ít trường hợp, dù đã khám đi khám lại nhiều lần, nhưng đến đêm, nằm vắt tay lên
trán vẫn không thể ngủ nổi, vì chưa chắc chắn với chẩn đoán của mình. Thế là dù
nửa đêm người thầy thuốc già ấy lại lọ mọ đến phòng bệnh để khám lại.
Ra khỏi bộ đội trở về cơ quan huyện, tôi và Hồ Sĩ Tuyển được sinh hoạt cùng chi bộ, có dịp
gần gũi nhau nhiều hơn. Rảnh rỗi anh thường tâm sự với tôi về những kỷ niệm vui
buồn trong cuộc đời binh lửa. Tôi nhớ nhất là câu chuyện “Người có mộ khi vẫn
còn đang sống” của anh. Anh kể:
“Sau khi tập trung, biên chế
thành các đội phẫu thuật, chúng tôi được điều vào mặt trận phía
Sau khi được cứu chữa và điều trị ổn định các vết thương, địch chuyển anh
ra nhà lao Côn Đảo…Và được trao trả tù binh vào giữa năm 1973.
Anh nói, việc đài địch đưa tin anh đã chết ở trận càn phía Tây Sài Gòn
là chưa chính xác. Vì Binh Dương là ở phía Đông Sài Gòn – hay còn gọi là chiến
trường Đông
Sau này, khi có dịp đi công tác và quay lại thăm vùng đất “Chiến trường
xưa”, Hồ Sĩ Tuyển đã ngỡ ngàng khi thấy ở Nghĩa Trang tỉnh Bình Dương có ngôi
mộ đề tên “Liệt sĩ Hồ Sĩ Tuyển, Quê Nghệ An, hy sinh ngày…”.
Thì ra, sau trận càn của địch năm ấy, số đồng đội còn sống đã quay lại làm
công tác tử sĩ, nhưng những người đã hy sinh không mấy người còn nguyên vẹn. Họ
đành điểm số đồng đội mất tích, chia cho mỗi người một phần thi thể gom nhặt
được, chôn cất và ghi thành bia mộ, có ai mà biết được anh vẫn đang sống và bị
địch bắt, giam cầm.
Tôi viết lại câu chuyện này coi như một nén tâm nhang cho người đồng
nghiệp – người bạn vong niên tài hoa và đức độ, nay anh cũng đã đi về cõi vĩnh
hằng!.